“Bác Hồ” Là Người Hướng Ðạo VN Ðầu Tiên!!!
Đỗ Văn Phúc
Gớm, làm gì mà lồng lộn lên thế? Chuyện Việt cộng khoe “Bác” Hồ là người Hướng đạo Việt Nam đầu tiên thì có gì là lạ đâu. Ai không tin, chứ chính tôi thì tin ngay. Nếu có ngày nào đó trên báo chí Hà Nội, nói rằng “bác Hồ” là vị giám mục công giáo, hay từng là đại đức trụ trì chùa xxx, thì xin chớ lấy làm lạ. Vì bác Hồ nhà ta không mâm nào không chĩa cái mặt vào, không việc gì không làm được ngoại trừ việc tốt lành.
Chuyện xảy ra như thế này đây:
Hướng đạo là một phong trào sinh hoạt thanh thiếu niên do Huân tước Baden Powell thành lập năm 1907 nhằm giáo dục các em trở thành những công dân tốt, hữu ích cho xã hội. Hướng đạo du nhập vào Việt Nam từ năm 1926 với vào đoàn thể thuộc HÐ Pháp đầu tiên được tổ chức tại Bắc kỳ. Sau đó phát triển dần vào Trung và Nam kỳ. Hội Hướng đạo Việt Nam được chính thức thành lập năm 1930 do Trưởng Trần Văn Khắc làm Hội trưởng. Lúc đó gọi là Ðồng Tử Quân. Ðến năm 1933, trưởng Hoàng Ðạo Thuý chính thức đặt tên là Hội Hướng đạo Việt Nam. Số Hướng đạo sinh lên đến hơn 35000 người gồm đủ các thành phần từ Ấu, Thiếu, Kha, và Tráng sinh. Hội có trại Huấn luyện Tùng Nguyên (Ðà Lạt) sau này do Trưởng Cung Giũ Nguyên làm Trại trưởng. Trong thời gian kháng chiến chống Pháp, một số trưởng đã theo kháng chiến và gia nhập mặt trận Việt Minh. Sau khi hiệp địng Geneve chia đôi đất nước, họ ở lại miền Bắc. Dưới chế độ Cộng sản, Hướng đạo bị giải tán vì bị coi là sản phẩm của giai cấp tư sản. Cộng sản chỉ phát triển các đoàn Thiếu nhi và Thanh niên Hồ Chí Minh, coi đó là lực lượng dự bị cho đảng, nhằm phục vụ mục tiêu chính trị của đảng. Các trưởng HÐ Việt Nam như Tạ Quang Bửu, Hoàng Ðạo Thúy... trong khi phục vụ chế độ CS, đành im lặng nhìn phong trào Hướng đạo bị bóp chết mà không có một phản ứng. Trong khi đó tại miền Nam tự do, Hướng đạo tiếp tục phát triển vì có nhiều điều kiện thuận lợi, trại họp bạn Trảng Bom năm 1959 quy tụ hàng chục ngàn Hướng đạo sinh từ Trung vào Nam đã nói lên sự lớn mạnh của phong trào. Hướng Ðạo VN là một thành viên của Hướng đạo Thế giới mà hiện nay có hàng chục triệu hội viên trên toàn thế giới. Có 142 quốc gia có hội HÐ được thừa nhận của HÐ Thế giới, ngoài ra còn hàng chục nước khác có sinh hoạt HÐ nhưng chưa được chính thức thừa nhận. Ngày nay chỉ còn lại vài nước theo chế độ Cộng sản là không có sinh hoạt Hướng đạo. Sau 1975, một lần nữa, Hướng đạo lại bị cộng sản khai tử tại miền Nam, các Huớng đạo sinh di tản ra nước ngoài đã tiếp tục gầy dựng lại phong trào. Mạnh nhất là tại Hoa Kỳ, Úc. Con số HÐS Việt Nam tại hải ngoại lên tới 3000 đoàn sinh thuộc các đoàn có ghi danh chính thức với Hội Ðồng Hướng đạo Trung ương. Hội đồng Trung ương Hướng đạo VN do Trưởng Võ Thành Nhân làm Chủ tịch, mới được bầu lên trong kỳ ại hội Trưởng tại Trại Thẳng Tién 8 vừa qua.
Trại họp bạn HÐVN lấy tên Thẳng Tiến 8 vừa được tổ chức mùa hè vừa qua tại Califorrnia đã quy tụ hơn 3000 Hướng đạo sinh VN từ khắp nơi trên thế giới đã nói lên sự trưởng thành của HÐ VN tại hải ngoại.
Những cựu HÐS kẹt lại ở Việt Nam sau một thời gian dài không có hoạt động gì. Ðến đầu thập niên 1990, họ mới lén lút gặp gỡ, trước hết qua các hoạt động tương trợ, sau đó đi đến sinh hoạt HÐ “chui”. Hướng đạo VN tại quốc nội tuy không chính thức giải tán, nhưng không còn là thành viên của phong trào HÐ Thế giới.
Về phía nhà cầm quyền Việt Cộng, sau hàng chục năm cai trị đất nước với một chính sách phi nhân và bạo ngược, đảng Cộng sản đưa nước ta vào tình trạng nghèo đói và lạc hậu. Thanh thiếu niên không có định hướng về tương lai, đường lối giáo dục một chiều của đảng chỉ đào tạo nên những thế hệ thanh niên biển lận, hư hỏng, vô tài và thiếu đạo đức. Thanh thiếu niên Việt Nam ngày nay không tìm thấy nơi các đoàn thể do Cộng sản điều hành một môi trường sinh hoạt hữu ích cho riêng mình và cho xã hội.
Cộng sản nhìn ra hải ngoại, thèm thuồng nguồn nhân lực sung mãn và tài năng của thanh niên VN được chế độ dân chủ tự do đào luyện. Vì thế một mặt chúng tung ra những chiến dịch nhằm vừa đánh phá các phong trào thanh niên quốc gia, vừa tìm cách nắm lất sự lãnh đạo các phong trào này. Mặt khác, để tạo ra bộ mặt mới tìm kiếm sự ủng hộ của thế giới, chúng cũng đang thúc đẩy nhen nhúm tái lập Hướng đạo tại Việt Nam qua các bàn tay cựu HÐ từng theo chúng. Dĩ nhiên Cộng sản không dể cho Hướng đạo VN hoạt động theo đúng tôn chỉ truyền thống của Hướng đạo, mà sẽ áp đặt các điều khoản nhằm nắm lấy vai trò lãnh đạo phục vụ mục tiêu chính trị của chúng.
Nhiều cuộc vận động ngấm ngầm đã diễn ra tại Saigon cũng như Hà Nội. Năm 1993, ông Hoàng Ðạo Thúy quy tụ khoảng 200 cựu HÐS để kỷ niệm ngày Truyền thống HÐVN tại Hà Nội. Trong số anh chị em này, cũng có nhiều người vì thiết tha với sinh hoạt HÐ mà quên đi cái bản chất cố hữu của CS là “qua sông đấm b. vào song”. Cũng trong đám này lại có các anh HÐS kỳ cựu, đã từng đồng loã với CS để giết chết phong trào HÐ từ sau 1954 (chính Hoàng đạo Thúy khi vào miền Nam sau 1975 đã tuyên bố rằng Hướng đạo là mật thám của đế quốc). Họ đã ra thông cáo nêu lên rằng chính Hồ Chí Minh từng là người Huớng đạo sinh đầu tiên của Việt Nam, từng là hội trưởng Danh dự của HÐVN. Theo họ, Hồ đã tham gia Hướng đạo Anh khi đang lang thang vất vưỡng tại Âu châu tìm đường làm tay sai cho đế quốc đỏ.
Cũng giống như Trường Chinh xuất thân từ gia đình địa chủ mà theo Cộng sản, quay ra đấu tố địa chủ trong đó có chính cha mẹ ruột của hắn, cũng như Phạm Văn Ðồng, Võ Nguyên Giáp xuất thân từ giai cấp tư sản mà quay lưng tận diệt tư sản không thương xót, một số các ông cựu HÐS theo Việt Cộng cũng từng bôi mặt lên án HÐ là công cụ của giai cấp tư sản cần phải xoá bỏ trong chế độ gọi là Xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Nay thì cũng chính các ông làm đầy tớ cho bọn Cộng sản, hô hào tái lập phong trào HÐ. Các ông dám sửa lời hưá thiêng liêng của HÐ thế giới là “Trung thành với Tổ quốc” thành “trung thành với Tổ quốc Xã hội Chủ nghĩa”; “tuân theo luật HД thành “trung thành với luật XHCN” là thứ luật áp bức, độc tài đảng trị. Trong các điều luật HÐ có các điều Trong Sạch, Liêm khiết, Ngay Thẳng, Thật thà, Vâng Lời Cha Mẹ và Huynh Trưởng..., làm sao một em HÐVN trong chế độ Cộng sản có thể thực hiện được khi cả xã hội là một sân khấu lớn, trong đó mọi người đóng là những diễn viên che đậy cái thực của mình để phô diễn những màn lừa đảo, dối trá để mưu sự sống còn; trong đó mọi ngưới phải đạp lên đầu nhau dể dành miếng ăn, tố cáo nhau để lấy lòng tin của đảng, trong đó mọi người phải nhắm mắt chỉ nghe theo những lệnh lạc sắt máu của lũ đồ tể khát máu?
Việt Nam là Việt nam, dù ghép thêm các tỉnh từ Cộng hoà, Dân chủ, Xã hội Chủ nghĩa hay là gì gì đi nữa thì cũng là Việt Nam. Các chế độ, nếu tốt đẹp thì tồn tại, nếu xấu xa thì sẽ bị hủy diệt, Việt Nam không gắn với các danh xưng kia như một tổng hợp hữu cơ bất khả phân ly. Việt Nam chỉ gắn với lịch sử đấu tranh, truyền thống bất khuất, văn hoá nhân bản, tổng hợp tinh hoa từ nhiều nguồn; Việt Nam là hàng chục triệu người dân hiền lành, cần cù lao động trên một dãi giang sơn gấm vóc từ Nam quan đến Cà Mâu. Vì thế, yêu tổ quốc VN, trung thành với tổ quốc Việt Nam là làm cho dân tộc VN càng ngày càng phú cường, hạnh phúc, sống xứng đáng như những con người, Tự do và bình đẳng; là làm cho dãi giang sơn càng ngày càng tươi đẹp và quốc gia có uy tín trên trường chính trị thế giới. Nếu Cộng sản từ hơn nửa thế kỷ qua, làm được những điều trên, thì chúng ta cũng không vì thế mà phải tuyên thệ trung thành với Chủ nghĩa Xã Hội. Huống chi cái Xã hội Chủ nghĩa chết bằm kia chỉ mang đến thảm họa cho những dân tộc bị Cộng sản áp đặt nó lên, và cũng gây ra bao phiền nhiễu cho những dân tộc không may ở kế cận nó. Vậy ra phải nói yêu nước đi đôi với thù ghét cái thứ Chủ nghĩa Xã hội của Cộng sản mới đúng.
Khi nói đến Hồ Chí Minh, không ai có thể quên được các “đức tính” của Hồ: Hồ tự nhận là khiêm tốn, và vì sợ không ai có thể nói hết cái hay tốt của mình, Hồ đã phải bỏ công ngồi viết ra hàng trăm trang sách, ký dưới nhiều tên khác nhau để tự ca tụng mình. Hồ đã xâm nhập đủ mọi giới, đủ mọi khuynh hướng để thực hiện công tác tình báo chiến lược do Cộng sản Liên Xô sắp xếp. Chỉ có một mưu đồ là làm đầy tớ cho Cộng sản quốc tế đệ tam, dựng lên một nhà nước Cộng sản tại Ðông Dương, phục vụ mưu đồ bành trường của CS.
Trong ngôn ngữ CS có “Vô sản Hoá”. Các đảng viên dù xuất thân thành phần nào, cũng phải đi theo sát các cơ sở lao động. Ðảng CS giải thích là để gột rửa tư tưởng tư sản, địa chủ, thấm nhuần tư tưởng vô sản. Nhưng thực chất là để gầy dựng cơ sở đảng trong lòng giai cấp vô sản là các thành phần dễ bị khích động và dễ tin theo các hứa hẹn hoang tưởng của CS. Những người vô sản này đã làm nên lực lượng nòng cốt cho chúng trong đấu tranh, đem cả tính mạng, hạnh phúc bản thân, tài sản sự nghiệp cống hiến cho sự nghiệp cách mạng. Ðể đến khi cách mạng cộng sản thành công, thì chỉ có bọn lãnh đạo là ăn trên ngồi trước. Vô sản vẫn hoàn vô sản, lại còn mất mát lớn hơn là họ không còn làm chủ được bản thân và gia đình nữa.
Hồ cũng đi vô sản hoá, cũng đi làm bồi tàu, bồi bếp, cũng đi làm thợ. Lẽ ra Hồ hiểu nỗi cơ cực của những giới này mà ra sức đem lại cơm no áo ấm cho họ. Hồ đã không làm thế, chỉ tạo no cơm rững mỡ cho bọn đảng viên theo y mà thôi.
Sau năm 1975, chúng ta thấy nhan nhãn hình của Hồ trên báo chí, phim ảnh, sách tuyên truyền, tem thư,... Có lúc Hồ mặc binh phục bộ đội, có lúc đứng chỉ huy dàn nhạc, uốn éo nhảy xồn đô mị, hôn hít các nhi đồng, ôm eo các chị phụ nữ, bắt tay các linh mục, vồn vã với các nhà sư. Làm thơ cũng có Hồ, viết văn cũng có Hồ, lội bùn cày ruộng cũng có Hồ.... Nghĩa là nơi đâu có dính máu ăn phần là có cái bản mặt gian xảo của Hồ ở đó. Nhưng đến khi mục tiêu đã thành, Hồ không nương tay tận diệt những người mà mới ngày qua Hồ vừa tỏ tình thắm thiết. Caí bản chất sói lang của Cộng sản, Hồ thấm nhuần từ giáo dục của Mác, Lê Nin. Hồ truyền dạy cho bao thế hệ thanh niên Việt Nam để chúng nối nghiệp Hồ, chống đỡ cho cái sự nghiệp khốn khiếp của hắn.
Chắc không ai quên rằng, trong gần ba mươi năm “chống Mỹ cứu nước”, Cộng sản không còn ngôn từ xấu xa nào mà không gán cho đế quốc Mỹ. Ấy thế nhưng sau khi suy sụp kinh tế, mất đi sự giúp đỡ của các đàn anh, chính chúng đã dày mặt liếm gót kẻ thù xưa để hòng ăn mày chút cơm thừa canh cặn của tư bản mà chúng từng chủ trương tận diệt. Chúng lại moi móc từ đâu ra những hình ảnh, bài vở để nhắc đến tình hữu nghị của Hồ Chủ tịt với các quan chức Mỹ trong cơ quan tình báo chiến lược Hoa Kỳ (OSS) những năm kháng chiến chống Pháp.
Cũng không ai không hồi tưởng những năm trước 1990, những người Việt vượt biển tìm tự do đều bị Cộng sản coi là thành phần đại phản động. May mắn thoát được thì bị chúng bêu rêu rằng theo liếm gót đế quốc. Xui xẻo bị bắt lại thì chúng giam giữ hàng năm trời, phải bỏ vàng ra chuộc mạng. Ấy thế mà khi cần đến đồng dollar để cứu vãn kinh tế suy sụp, bọn chúng không ngớt tô vẽ nào là “khúc ruột ngoài ngàn dặm”, nào là Việt kiều yêu nước. Ai đó cứ tưởng bở mà kéo về đầu tư làm ăn, chỉ vài năm sau là sạt nghiệp, có khi còn di lụy bản thân.
Vừa đánh phá các đoàn thể quốc gia tại hải ngọai, vừa tìm cách lôi kéo, mua chuộc những thàng phần ngây thơ, đón gió, trục lợi, ngày nay cộng sản đã đưa qua Mỹ những đoàn công tác tình báo núp dưới nhiều hình thức, danh nghĩa. Trong đó có bộ phận quản lý các du học sinh tại Hoa Kỳ, thường gửi những điện thư đế các sinh viên Việt Nam để xin xỏ, tuyên truyền. Rất dễ nhận ra mặt bọn này, vì lối ăn nói vẫn trịch thương, xấc láo và vô học như vốn bản chất của chúng từ hàng chục năm qua.
Một vài trưởng Hướng đạo, do có mối liên hệ thân quyến tại VN, hoặc vì non yếu về kinh nghiệm chính trị, đã bị chúng lợi dụng trong việc cổ vũ cho âm mưu thành lập Hướng đạo quốc doanh tại Việt Nam, hoặc phá hoại tinh thần đoàn kết của Hướng đạo Việt Nam Hải ngoại. Tổ chức Hướng đạo Thế giới sẽ không thể nào nhân nhượng trong việc thừa nhận loại Hướng đạo quốc doanh, cũng như Giáo hội La Mã đã không thừa nhận vai trò của tổ chức Công giáo do Cộng sản dựng nên. Dù có lắp ghép để có tấm hình Hồ Chí Minh trong y phục Hướng đạo, thì đó cũng chỉ là bản sao của hình ảnh con chó sói trong câu chuyện Cô Bé Quàng Khăn Ðỏ vậy.
Cho nên, ngày nào có ai nói rằng Hồ từng đi tu nhiều năm trong tu viện Ða Minh, hay trong Thiền Viện Thiếu Lâm, từng là chức sắc Cao Ðài, Hoà Hảo, từng giảng kinh Coran trong các mosque của đạo Islam... Chẳng nên lấy làm lạ. Hồ và bè lũ không có việc gì không làm, ngoại trừ những việc tốt lành cho đời.
(2007)
(http://s152542055.onlinehome.us/xoops4/newbb/viewtopic.php?forum=9&topic_id=341&post_id=889)
Vietland.net
jeudi 14 juin 2007
Inscription à :
Publier les commentaires (Atom)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire