mercredi 15 août 2007

AGIT–PROP Tuyên Truyền Và Vận Động

AGIT–PROP

Minh Võ

Trước hết tôi phải xin lỗi độc giả vì lại dùng ngoại ngữ để làm tiêu đề cho bài này, sau khi đã có một bài với cái tựa Orchestration.

Từ Orchestration dùng trong trường hợp nói về chiến tranh, tiếng Việt không có từ tương đương. Dịch là Phối Khí, hay Hòa Âm thì lại chỉ có nghĩa đen về âm nhạc, không áp dụng vào chiến tranh hay tuyên truyền được. Cho nên đành để nguyên một từ đã trở thành quốc tế.

Lần này danh từ kép Agit-Prop cũng vậy.

Đây là viết tắt của hai từ Agitatsiya-Propaganda (Agitation-Propaganda) mà trong tiếng Việt có người dịch là Tuyên Vận (viết tắt của Tuyên Truyền Và Vận Động Quần Chúng). Cách dịch này tuy tạm ổn, nhưng có vẻ hiền lành theo tinh thần công tác của các chính quyền quốc gia, dân chủ nên vẫn không diễn tả được trọn vẹn ý nghĩa của nguyên ngữ vốn cô đọng trong 2 từ Agit-Prop là Khuấy Động-Tuyên Truyền. Đầy đủ hơn thì nội dung của Agit-Prop phải được hiểu là khuấy động quần chúng và tuyên truyền chính trị.

Đây còn là danh xưng một cơ quan quan trọng trong chính quyền Liên Xô là bộ Agit-Prop. Bộ phận tuyên truyền của trung ương đảng cộng sản Trung Quốc cuối thập niên 20 và đầu thập niên 30 do Lý Lập Tam kiêm nhiệm với chức ủy viên thường vụ bộ chính trị dưới quyền của Hướng Trung Phát cũng rập khuôn theo mẫu mực Agit-Prop của Liên Xô. Bộ Tuyên Truyền trong chính phủ đầu tiên của Hồ Chí Minh do Trần Huy Liệu làm bộ trưởng cũng thế. Nhưng về sau để đánh lừa dư luận, Hồ Chí Minh đã bỏ bộ này, đồng thời cũng giải tán đảng cộng sản, biến nó thành hội nghiên cứu Marx-xít (nòng cốt) và đảng Lao Động (ngoại vi). Nhưng “đội vũ trang tuyên truyền” của Võ Nguyên Giáp thì vẫn được duy trì rồi phát triển thành “lực lượng võ trang nhân dân” sau này, giống hệt như chủ trương tuyên truyền bằng bạo lực, vũ trang của Lý Lập Tam ở Trung Quốc.

Agitprop
Nguồn: wikipedia.org
--------------------------------------------------------------------------------

Trong bài này, chúng tôi xin miễn bàn về tổ chức, điều hành của cái bộ đặc biệt này. Mà chỉ nói đến nội dung công tác tuyên truyền chính trị và khuấy động quần chúng của nó mà thôi.

Sau bài Orchestration, có độc giả phê bình là nói bóng bảy “cao siêu” quá, lắm chỗ không biết người viết muốn nói gì. Thực ra, orchestration là tột đỉnh của tuyên truyền vì nó phối hợp sử dụng tất cả mọi hình thức tuyên truyền và khuấy động quần chúng một cách cao và đầy đủ nhất, khác nào nhạc sĩ sáng tác hòa âm đã sử dụng đến tất cả các nhạc khí, nhạc cụ để dàn dựng nên một tuyệt tác nhạc giao hưởng. Vì thế bài này có mục đích trở lại những kiến thức cơ bản về tuyên truyền của cộng sản, để giúp một số độc giả hiểu thêm về orchestration hơn. Dĩ nhiên, đây chỉ là tóm tắt đại cương mấy điểm cơ bản thông thường, vì nếu bàn kỹ ra cần phải có cả một pho sách lớn.

Ngày nay ta đã quá quen với từ Propaganda, cho nên khi nói tuyên truyền là hiểu ngay đó là tuyên truyền chính trị. Nhưng vào thế kỷ 19, nó hãy còn đuợc hiểu một cách đơn sơ là truyền bá, loan truyền. Tòa thánh Vatican có một bộ gọi là thánh bộ truyền giáo (Propaganda Fide), không ai dịch là bộ tuyên truyền đức tin cả.

Chữ agitation do động từ agitate (gốc từ động từ La Tinh agito) có nghĩa là lắc, lay động, lay chuyển, khuấy động … Ở đây, hiểu ngầm là khuấy động quần chúng. Người cộng sản để hai công tác tuyên truyền và khuấy động quần chúng vào làm một bộ phận duy nhất. Vì trong thực tế, hai công tác đó như bóng với hình, thường hỗ trợ lẫn nhau, chồng chéo lên nhau, quyện vào nhau, xoắn lấy nhau, rất khó phân biệt. Nhưng muốn hiểu đến nơi đến chốn về lý thuyết thì cần tách ra làm hai để dễ phân tích.

Tuyên truyền có mục đích đem đến cho một đối tượng – hay một nhóm đối tượng có lập trường khuynh hướng giống nhau – nhiều hay rất nhiều ý, nhằm lôi cuốn họ đi theo chiều hướng của mình, chấp nhận lập trường của mình, hành động theo ý mình. Điều này rất khó nếu những tin tưởng, suy nghĩ, sinh hoạt của đối tượng trái ngược với ta.

Cán bộ tuyên truyền có thể dùng nhiều hình thức khác nhau để đạt mục đích tuyên truyền như dùng lời lẽ trong các câu chuyện riêng tư, trong các buổi tọa đàm… hoặc dùng những tài liệu, sách báo, tranh ảnh, truyền đơn vv…
Những cử chỉ, thái độ, hành động của một người, một lãnh tụ, hay chiến thắng của một đơn vị, hoặc nhỏ, hoặc lớn từ tiểu đội đến đại đoàn đều có thể có một tác dụng tuyên truyền nào đó.

1. Tuyên truyền chính trị cũng như giáo dục và quảng cáo thương mại thường dựa vào những định luật tâm sinh lý giống nhau.

Hai nhà tâm lý học thực nghiệm Pháp là hai anh em Pierre Janet và Paul Janet đã dựa vào những cuộc thí nghiệm trên những bệnh nhân thần kinh u uất để chứng minh rằng hành động là kết quả của ý niệm. Khi chỉ có một ý duy nhất trong đầu bệnh nhân, thì lập tức ý đó biến thành hành động.

Khi có nhiều ý thì ý nào chiếm ưu thế, ý đó sẽ có khả năng nhất để biến thành hành động. Các nhà duy vật có thể bảo đó là theo chủ nghĩa duy tâm, lạc hậu. Nhưng không thể phản bác những kết quả cụ thể của công cuộc thí nghiệm theo đúng tiêu chuẩn khoa học thực nghiệm của hai nhà bác học này. (1)

Dĩ nhiên những nhà tuyên truyền cộng sản, theo thuyết duy vật, không thích lối giải thích duy tâm đó. Họ tìm tới Ivan Petrovich Pavlov (Nobel 1904), một khoa học gia người Nga, với thuyết phản ứng điều kiện, bắt nguồn từ những thí nghiệm trên con chó với tiếng chuông, để đi đến kết luận mọi hành động của con người đều do sự điều kiện hóa một cách máy móc.

Vì thế ông Hồ (có lẽ bắt chước Voltaire) đã từng có lần nói với cán bộ tuyên truyền rằng: “Nói láo, cứ nói láo, ban đầu người ta không tin, rồi nói mãi ngưòi ta cũng bán tín bán nghi, rồi thì cuối cùng tin như thật.” Chính vì chủ trương như vậy, cho nên khi tại Việt Nam xuất hiện lần đầu cái bộ tuyên truyền và đội vũ trang tuyên truyền, trong dân gian đã có thành ngữ “nói dối như Vẹm”. (2)

Muốn thu lượm kết quả, các nhà tuyên truyền, ngoài việc nắm vững quy luật về tâm sinh lý nói trên, còn phải “điều nghiên” (chữ CS thường dùng: điều tra, nghiên cứu) về đối tượng, khác nào nhà trồng trọtmuốn gieo trồng một giống rau, giống lúa … phải nghiên cứu đất xem cần đào xới theo phương pháp nào, cần thêm phân bón gì, độ ẩm bao nhiêu vv… Sau đó mới lựa cách thích hợp với từng đối tượng để tiếp cận và truyền đạt ý tưởng của mình: những triết thuyết, chủ nghĩa, chủ trương, lập trường chính trị … là những điều phức tạp cao siêu, hay chỉ là một lời khen, lời mời gọi, một gợi ý nhỏ, đơn sơ.

Với một cán bộ tuyên truyền cấp thấp, công việc có khi thật khó khăn, đòi nhiều thời gian, để thuyết phục đối tượng. Nhưng với những người có thiên khiếu về đắc nhân tâm, nhất là lại có cái mà ngoại ngữ gọi là “charisma” tức sức thu hút lạ lùng của lãnh tụ, thì có khi chỉ cần một lần tiếp xúc, một vài lời nói, một cử chỉ, một cái nhìn cũng có thể lôi cuốn đối tượng. Người ta thường nghe đồn về việc ông Hồ đã thu phục Tạ Đình Đề, Thụy An, Trần Đại Nghĩa theo cách đó. Và trong hồi ký của Trương Như Tảng, ông này đã thuật lại bị ông Hồ thuyết phục ra sao trong dịp ông ta và một nữ sinh cùng lớp tiếp xúc với ông Hồ ở thủ đô Paris của Pháp. Chỉ nguyên lời ông Hồ nói với hai sinh viên trẻ này rằng đừng gọi ông là chủ tịch mà hãy gọi ông một cách thân mật là bác đã đủ khiến họ cảm mến và muốn đi theo rồi. Trong cuốn tiểu sử của giám mục Lê Hữu Từ nhan đề Giám mục Lê Hữu Từ và Phát Diệm, tác giả cũng thuật lại rằng ông Hồ đã dùng tới tuyệt chiêu của ông để cố chinh phục niềm tin của nhà tu hành này:

Trong lúc chỉ có hai người trong một bầu không khí thân mật cởi mở, ông Hồ, theo lời của vị giám mục nói lại với tác giả, đã ngỏ lời xin giám mục rửa tội cho mình! Có điều vị giám mục không bị lừa bởi con người khôn khéo nhưng giả dối này.

Những Phan Kế Toại, Bùi Bằng Đoàn … đã bị ông Hồ chiêu dụ dễ dàng. Thậm chí cả Vũ Hồng Khanh, Nguyễn Hải Thần, Nguyễn Tường Tam cũng bị lừa khi nghe lời đường mật của ông Hồ, và lời khuyên – gần như cưỡng ép – của các tướng Tầu Lư Hán, Tiêu Văn để nhận lấy 70 ghế không được bầu trong “quốc hội” (hoàn toàn biếu không như một món quà hối lộ!) và mấy chức phó chủ tịch, bộ trưởng … cũng đã mắc mưu ông Hồ, nếu không nói là bị quái chiêu “tuyên truyền” của ông ta chinh phục.

Chỉ có ông Ngô Đình Diệm không bị lừa, không nghe ông ta mà nhận chức bộ trưởng nội vụ và đã may mắn thoát chết trong đường tơ kẽ tóc. Có người cho rằng ông Hồ không để đàn em “thịt” ông Diệm là nhằm mục đích dùng hành động đó tuyên truyền lấy lòng cộng đồng công giáo lúc ấy, hoặc ít nhất ông Hồ cũng nhận thức được rằng giết ông Diệm lúc ấy sẽ gây ác cảm với cộng đồng giáo dân là một tập thể mà ông Hồ cho rằng không thể thiếu trong cái mặt trận Việt Minh “cứu quốc” giả dối của mình.

Những người vốn có thiện cảm với ông Hồ thì cho rằng ông Hồ kính nể thân phụ ông Diệm là Ngô Đình Khả – người đã sáng lập trường Quốc Học Huế mà Hồ Chí Minh, Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp … đều là học sinh sau này. Ông Ngô Đình Khả là người duy nhất trong triều lúc ấy đã can đảm chống lại việc thực dân Pháp xử biệt xứ vị vua yêu nước Thành Thái, rồi sau nổi tiếng với câu “đầy vua không Khả, đào mả không Bài”, truyền tụng nơi cố đô, mà ông Hồ cũng biết và chính ông ta đã viện dẫn câu đó để giải thích với đàn em về việc ra lệnh cho phóng thích ông Diệm. (3)

Ap dụng 5 chữ W (Who, What, When, Where, Why) của Mỹ vào tuyên truyền, cán bộ tuyên vận phải lựa lời mà nói, tùy lúc, tùy nơi, tùy người mà nói thì mới đạt kết quả mong muốn. Về điểm này cứ xét lý do thay đổi chính sách và đối tượng tuyên truyền tùy theo tình hình thế giới và tình hình trong nước, tùy theo sự thành bại của phong trào vận động quần chúng trong nước thì có thể hiểu tuyên truyền mà không đúng lúc cũng rất tai hại. Ví dụ khi mới thành lập và thống nhất (1930) cán bộ còn non nớt, hăng say nghe theo đường lối của QT3 theo nghị quyết đại hội kỳ 6, muốn sớm đưa cách mạng cộng sản, cách mạng giai cấp đến thắng lợi, họ bèn kêu gọi công nhân, nông dân nổi dậy lập những tổ chức giống như ở Nga, gọi là Xô Viết, mà mạnh nhất là ở vùng Nghệ Tĩnh, nên mới có cái gọi là phong trào Xô Viết Nghệ Tĩnh với khẩu hiệu sắt máu “Trí Phú Địa Hào, đào tận gốc, trốc tận rễ.” Đó là khẩu hiệu rất kêu, rất hấp dẫn đối với giới vô sản, thành phần mà cộng sản cho là nòng cốt của cách mạng giai cấp. Nhưng đợt ra quân đầu tiên này đã chuốc lấy thảm bại. Nhiều cán bộ bị bắt, bị giết, tổ chức tan tành vì phát động không đúng lúc, chưa đến lúc. Lý do thất bại là vì không điều nghiên kỹ về đối tượng. Dân chúng Việt Nam lúc ấy chỉ muốn độc lập, không muốn cách mạng cộng sản, không muốn đấu tranh giai cấp. Hồ Chí Minh đã rút kinh nghiệm. Ngay lập tức, ông ta tìm cách len lỏi vào các tổ chức cách mạng dân tộc ở Hoa Nam, thề trước các cán bộ Trung Hoa Quốc Dân Đảng rằng mình không phải cộng sản. Trong nước, các nhóm đệ tam liên kết với đệ tứ, với các đoàn thanh niên không cộng sản. Cộng sản đưa ra một lời kêu gọi mới: mặt trận chống đế quốc ra đời. Rồi mặt trận thống nhất dân tộc, mặt trận Việt Nam Độc Lập Đồng Minh (gọi tắt là Việt Minh). Toàn là những tổ chức có cái tên nhuộm màu sắc dân tộc. Nhưng trên thực tế thì mặt trận nào cũng chỉ là cái vỏ bề ngoài trong khi cốt lõi vẫn là các đảng viên cộng sản, hoạt động theo đường lối của QT3, thay đổi tùy theo sự thay đổi của tình hình thế giới được phản ánh qua các nghị quyết của các đại hội.

Chính sự thích nghi với hoàn cảnh, chiều theo xu hướng và nguyện vọng của nhân dân lúc ấy mà thay đổi đề tài tuyên truyền đã đánh lừa được nhiều ngưòi cứ nhìn cái vỏ xanh bề ngoài (chủ nghĩa dân tộc ngụy trang)không biết đến cái lòng đỏ bên trong (chủ nghĩa quốc tế vô sản tức cộng sản).

Để giữ cho cái vỏ xanh bên ngoài khỏi trầy da tróc vẩy mà để lộ cái lòng đỏ bên trong, bộ máy tuyên truyền cộng sản đã vận dụng mọi phương tiện, huy động mọi thành phần tổ chức, nam phụ lão ấu, tập trung họ vào những đoàn thể gọi là “cứu quốc” nhồi nhét vào đầu họ rằng Việt Minh là một phong trào, một mặt trận yêu nuớc. Sách báo, tranh ảnh, bích chương, truyền đơn, bươm bướm, khẩu hiệu, biểu ngữ, và mọi loại tác phẩm hội họa, âm nhạc, điêu khắc … được sử dụng tối đa để làm cho nhân dân tin vào đường lối của mặt trận. Nhưng mặt trận chỉ là cái vỏ. Cái cốt lõi là đảng cộng sản. Một đôi khi, ở một nơi nào đó, trong một lãnh vực nào đó cái vỏ xanh bị vỡ, lòng đỏ bên trong lòi ra, thì lập tức sửa sai, giải tán, tự phê … Chung quy mọi biện pháp cần thiết đã được thi thố để cố bảo vệ cái vỏ hầu che giấu cái cốt lõi là cuộc cách mạng vô sản không suy suyễn.

2. Khuấy động quần chúng có mục đích đem đến cho đại chúng hay nhiều tầng lớp nhân dân trong cùng một lúc chỉ một hai ý đơn sơ nhưng mãnh liệt, khiến cả đám đông ồ ạt đi theo chiều hướng, làm theo ý muốn của người chủ xướng.
Những diễn văn ngắn, những bài thuyết trình cô đọng, ít dùng lý luận, nhưng chứa nhiều lời hô hào, kêu gọi làm phấn chấn lòng dân, những khẩu hiệu như ủng hộ, đả đảo, vạn tuế, muôn năm … thường có tác dụng khuấy động quần chúng. Nếu đưa ra vào một lúc thích hợp, thời cơ thuận lợi, tình hình đã chín mùi, chúng có thể biến một đám đông ù lỳ trở thành năng động, lôi cuốn họ dấn thân vào những hành động nguy hiểm như một dòng thác, như một bầy thiêu thân.

Khuấy động (hay vận động) quần chúng thường được thực hiện, dựa vào những định luật về tâm lý quần chúng, có phần khác với tâm lý cá nhân thông thường. Một vài ví dụ sau đây có thể cho thấy sự khác biệt đó.

Trong một rạp hát hay hội trường, khi có một, hai người vỗ tay thật lớn, thì hầu như mọi người trong đó liền vỗ tay theo, dù phần đông chẳng hiểu họ tán thưởng cái gì.

Các nhà tâm lý đã làm cuộc thí nghiệm như sau: trước một cử tọa đông đảo, nhà tâm lý mở nút một chiếc lọ rỗng không, trong đó chẳng có bất cứ chất đặc, chất lỏng hay chất hơi nào cả. Tuy nhiên, nhà tâm lý bảo với cử tọa rằng trong lọ có chứa một chất hơi với mùi tỏi nồng nặc, rồi ông ta hỏi có ai ngửi thấy mùi tỏi không. Kết quả có nhiều cái đầu gật, gật, và những bàn tay giơ lên.

Những ví dụ trên chứng minh thành ngữ Pháp Mouton de Panurge không phải chỉ có nghĩa đen về những con cừu, mà còn đúng cả về nghĩa bóng đối với một số người, nhất là khi họ tập họp thành một đám đông (quần chúng), ít còn, hay không còn, sống với tri thức thông thường của cá nhân mình mà sống bằng một tâm lý tập thể, tâm lý quần chúng.


Hồ Chí Minh: “đồng bào có nghe tôi rõ không?”
Nguồn: marxists.org
--------------------------------------------------------------------------------

Các nhà tuyên truyền chính trị, nói chung các nhà chính trị, thích “chơi” trên những “phím đàn” tâm lý này. Khi ông Hồ hay ngắt quãng trong những bài diễn văn ngắn, đơn sơ, bình dị của ông bằng những câu hỏi “đồng bào có nghe tôi rõ không?” … hay giơ tay thề trước đám đông: “Tôi thề không bán đứng tổ quốc, đồng bào hãy tin tôi…” là lúc ông ta tỏ ra khá điêu luyện về phím đàn tâm lý quần chúng. Và cán bộ của ông ta – đã được rèn luyện về khoa tuyên truyền khuấy động – đứng trong đám đông sẽ là những kẻ đáp lại câu hỏi của ông ta trước tiên, hay cất tiếng hoan hô trước tiên, khơi động cho cả ngàn tiếng vang lên “Rõ” (để trả lời câu hỏi), “Hồ chủ tịch muôn năm” (để đáp lại câu “đồng bào hãy tin tôi”)…

Trong cải cách ruộng đất tại miền Bắc những năm 55-56, những khẩu hiệu hô lớn của đám đông “đả đảo địa chủ gian ác”, hay các điệp khúc ngắn do nhi đồng, thiếu nhi hát trong làng vừa hát vừa đánh trống cơm: “Cắt đứt là cắt đứt, Dứt khoát là dứt khoát, Không vương vấn giai cấp địa chủ” đã có tác dụng làm khiếp đảm những nông dân “có máu mặt” và khơi lên trong toàn bộ nông thôn một làn sóng đấu tranh ngút trời với lòng hận thù giai cấp ngùn ngụt.(4)

Hình ảnh những nông dân có dăm ba mẫu ta ruộng bị quy là địa chủ qùy gối trước tòa án nhân dân gồm những bần cố nông vô học chỉ biết làm theo lệnh của đội trưởng cải cách, hay bị đứng như trời trồng dưới hố sâu hàng giờ để nghe xỉ vả lăng nhục trong bầu không khí cuồng loạn của đấu tranh giai cấp cho ta thấy tác dụng xuất qủy nhập thần của “khuấy động quần chúng” của cộng sản.

Tại sao chúng tôi chỉ toàn trưng dẫn những hành động của cộng sản để minh họa cho lập luận về tuyên truyền và khuấy động quần chúng?

Bởi vì như đã trình bày ngay ở đầu, đây là ngón sở trường của phe cộng nói chung và của Việt Cộng nói riêng. Và phải thú thực, chúng ta đã thua vì kém địch thủ về tuyên truyền.

Tuyên truyền của cộng sản đã biến ít thành nhiều, biến bại thành thắng, trắng thành đen, ngụy nghĩa thành chính nghĩa. Những người “quốc gia” nạn nhân của cộng sản thường nguyền rủa ông Hồ Chí Minh. Những cựu cán bộ cộng sản hay những người vì lầm lẫn từng đi theo mặt trận Việt Minh trong một thời gian dài cũng nói ông Hồ là xấu. Thậm chí có người gọi ông ta là Ma Đầu (như Hoàng Quốc Kỳ), là Qủy Chúa (như Nguyễn Chí Thiện), Qủy Vương (như Vũ Thư Hiên, gián tiếp qua lời một người bạn của ông là tiểu đoàn trưởng Đích). Thế mà nhờ tuyên truyền, ngày nay HCM vẫn được tôn sùng. Không phải chỉ có Võ Nguyên Giáp viết trên Tạp Chí Cộng Sản số 24, tháng 12, 1999 rằng “Làm theo lời HCM thì thắng lợi, làm sai tư tưởng HCM thì thất bại; thế giới đổi thay, nhưng tư tưởng HCM sống mãi …” Không thiếu những nhà văn, nhà báo, sử gia tên tuổi trên thế giới, kể cả các tác giả soạn tự điển bách khoa của Mỹ, của Anh … mãi đến tận năm 2000 vẫn ca tụng HCM hết lời.

(Còn tiếp)


© DCVOnline
--------------------------------------------------------------------------------

(1) Cách nay 11 năm, tại Mỹ, những cuộc thí nghiệm suốt gần 20 năm của bác sĩ Dorsey cũng đi đến kết luận rằng lời cầu nguyện có ảnh hưởng đến cách chữa bệnh, nhất là bệnh tim, đã làm dư luận trong giới khoa học gia Mỹ xôn xao.
(2) VẸM là viết tắt của 2 chữ Việt Minh, do cộng sản hoàn toàn chi phối. Việt Minh, chỉ mặt trận Việt Minh, là viết tắt của 7 tiếng “Việt Nam Độc Lập Đồng Minh Hội” ban đầu do ông Hồ Học Lãm làm chủ nhiệm, gồm có nhiều đảng phái quốc gia và cả một số đảng viên cộng sản, trong đó có HCM hoạt động ở Hoa Nam trong thập niên 20 và 30; về sau Hồ Chí Minh dùng mánh lới và tuyên truyền dối trá dần dần thao túng Hội này, trừ khử những thành phần quốc gia chống cộng, để cuối cùng hoàn toàn điều khiển nó, biến nó thành cái gọi là mặt trận Việt Minh.
(3) Xem Đêm Giữa Ban Ngày của Vũ Thư Hiên, Paris, 1988, trang 226-227
(4) Xem Những Thiên Đường Mù của Dương Thu Hương.

http://www.danchimviet.com/php/modules.php?name=News&file=article&sid=3775

NHỮNG MỴ TỪ CỦA BỌN NGỤY QUYỀN

NHỮNG MỴ TỪ CỦA BỌN NGỤY QUYỀN

Như quý vị cũng đã biết những chuyện bê bối về những gian thương làm nước mắm và nước tương xãy ra ở trong nước, khiến cho chúng ta là người tiêu dùng thật bở ngỡ và búc súc. Trước khi những vụ này được phanh phui ra ánh sáng, người tiêu dùng luôn tin tưởng ở những sản phẩm chế biến nước mắm, nước tương bởi những mỹ từ trên những nhãn hiệu: Đảm Bảo An Toàn, Thơm Ngon, Bạn Của Các Bà Nội Trợ, Chất Lượng Cao, Số Một, v.v… Nhưng rồi, nước tương, nước mắm cũng chỉ được phê chế mất vệ sinh, pha trộn hóa chất, không được bảo đảm an toàn cho người tiêu dùng. Thế mà những sản phẩm này vẩn được bày bán khắp nơi, chiêu dụ người tiêu dùng bởi những mỹ từ hay và mẩu mã đẹp.

Đó chỉ là những chuyện nước tương, nước mắm thôi. Thật ra còn có một số mỹ từ mà chính bọn ngụy quyền “Đảng và Nhà Nước” VN đang dùng còn nguy hại hơn nhiều. Hiện nay, trên tất cả giấy tờ hành chánh, đơn từ đều có những mỹ từ: Độc Lập, Tự Do, Hạnh Phúc để quảng cáo cho một đảng phái hiện đang hành trị đất nước Việt Nam chúng ta. Đảng Cộng Sản Việt Nam (ĐCSVN) đã đưa ra những mỹ từ này hòng chiêu dụ được lòng tin yêu của những người tiêu dùng như bạn và tôi.

ĐỘC LẬP

Kể từ khi Hồ Chí Minh ra Ba Đình đọc bài “Tuyên Ngôn Độc Lập” mà ông ta đã vay mượn văn từ, ý nghĩa từ bản Tuyên Ngôn Độc Lập của Mỹ, đất nước đã không còn bị thực dân Pháp đô hộ nữa. Tuy nhiên, cái nhà nước “Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa” quả chưa thực sự “Độc Lập” khi chính quyền Hồ Chí Minh như những con rối nước bị điều khiển bởi nhóm đàn anh CS ở Moscow và Beijing.

Mọi hành xử chính trị của Hồ Chí Minh đều được chỉ đạo từ bọn đàn anh Cộng Sản Đệ Tam. Từ những ý thức hệ Vô Sản, đánh Tư Sản, Cải Cách Ruộng Đất đến hình tượng, khẩu hiệu, lá cờ quốc gia đều được đúc khuôn từ cái lò Moscow mà ra. Từ lúc Đảng CSVN ra đời, người dân Việt Nam đi đâu, lúc nào cũng nhìn, nghe thấy ảnh tượng ông Tây, người Nga. Học sinh Việt Nam đã phải bị bắt học tiếng Nga, văn hóa Nga. Người ta cứ liên tưởng như một nước Nga trong lòng đất mẹ VN. Trong mọi ý tưởng của nhóm Hồ Chí Minh lúc nào cũng hướng về đất thánh Moscow.

ĐCSVN vốn là nhóm nô lệ ý thức hệ. Lúc thì họ tôn thờ, vinh danh Lênin, Carl Max thì không thân thiện với Trung Quốc. Vào những năm 1979 đến 1984, Việt Nam và người “anh em” Trung Hoa đánh nhau chí tử, mãi đến 1999 mới chính thức giãi hòa. Cuộc chiến này đều bị chính quyền hai bên giấu nhẹm như mèo giấu kứt vây. Sau khi, Liên Xô tan rã, ĐCSVN không còn chỗ dựa, trong khi đó, chỉ có Trung Quốc vững mạnh nhất trong nhóm CS còn lại, thế là ĐCSVN đi chơi lại với Trung Quốc.

Đài Loan, Nam Hàn tuy được Mỹ bảo hộ, nhưng Hiến Pháp của họ không hề vinh danh, lệ thuộc chính quyền Mỹ. Trong khi hiến pháp Việt Nam thì ngược lại, ĐCSVN vẩn lệ thuộc vào nhóm quan thầy Nga-Xô. Điều 4 hiến pháp Việt Nam vẩn ghi rỏ rằng:

“Đảng cộng sản Việt Nam, đội tiên phong của giai cấp công nhân Việt Nam, đại biểu trung thành quyền lợi của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc, theo chủ nghia Mác - Lê Nin và tu tuởng Hồ Chí Minh, là lực luợng lãnh đạo Nhà nuớc và xã hội. Mọi tổ chức của Đảng hoạt động trong khuôn khổ Hiến pháp và pháp luật.”

Ngày nay, dân mình bị Trung Quốc bắn giết. Thác Bản Dốc, Ải Nam Quan, Hoàng Sa, Trường Sa bị TQ lấn chiếm, thế mà ĐCSVN chỉ nhẹ nhàng lên tiếng phản đối cho qua loa có lệ. Quả thật, ĐCSVN không dám chống đối được TQ, vì mọi an ninh quốc phòng, kinh tế, chính trị đều do TQ bảo kê hết. Hơn nữa, con số 2 triệu đảng viên chỉ biết tham nhũng, kinh doanh thu đô la vào túi, ăn to béo mập thì sao đối lại với 2 triệu quân đội Trung Quốc hùng hồ, mạnh liệt được?!

TỰ DO

Tháng 4, 1975, miền Nam Việt Nam bị “giải phóng”. Lại một mỹ từ thật đẹp, “Giải Phóng”. Sau ngày “Giải Phóng”, mọi quyền tự do cơ bản con người dường như dần mất hết và trở nên khan hiếm. Trước đó, người dân miền Nam còn được quyền tự do biểu tình, mà trong đó có rất nhiều người “Phản Động” đã được ân huệ này để làm náo loạn hệ thống chính trị miền Nam. Thế mà ngày nay, đồng bào người Thượng Tây Nguyên tổ chức biểu tình ôn hòa đòi tự do tôn giáo và phản đối chính quyền cướp đất tổ tiên của họ thì lại bị bắt, kêu án một cách nặng nề. Hiện nay, có rất nhiều người Thượng vẩn phải lẩn trốn trong rừng hay đã và đang vượt biên sang Miên vì bị ĐCSVN đang truy lùng, giam bắt vì họ có liên can đến vụ biểu tình hồi năm 2001.


Quyền tự do báo chí rất mơ hồ! Trong nước có hơn 600 tờ báo cầm tay và điện tử, nhưng đều phải bị sự chỉ đạo của ĐCSVN. Chỉ đảng viên CS mới được làm, ra báo. Mọi tin tức có liên quan đến chính trị, kinh tế đều phải thông qua Bộ Văn Hóa Thông Tin. Nếu đăng mà không đẹp lòng BVHTT thì sẽ bị đình chỉ, phạt vạ, đuổi việc, thậm chí bị bỏ tù. Hiện nay có rất phóng viên bị tra vắn vì đã viết về những vụ tham nhũng lớn ở VN. Thật tội nghiệp cho giới làm báo VN phải đi lề bên phải trên con đường một chiều!

Quyền tự do thông tin thì bị cấm đoán, ràng buộc. ĐCSVN bắt chước Trung Quốc tìm mọi cách ngăn chặn mọi thông tin hiện đang phổ biến lan rộng trên internet bằng những kỷ thuật tân tiến. Bắt buộc người chủ internet phải theo dỏi, nằm vùng người xử dụng truy cập và phải báo ngay với công an, nếu không sẽ bị rút giấy phép kinh doanh. ĐCSVN ngụy biện nói rằng làm vậy để ngăn chặn các trang web đồi trụy, nguy hại đến người dân. Hư thực thế nào, mà người ta lại cứ dễ dàng truy cập được các trang đồi trụy, khỏa thân, dành cho người lớn; còn những trang cung cấp tin tức, sự thật về ĐCSVN thì gặp nhiều trở ngại, khó khăn khi truy cập.

Quyền tự do đi lại rất cơ bản. Tuy nhiên nó cũng bị hạn chế. Đi đâu, ở chổ nào cũng phải khai báo Tạm Trú, Tạm Vắng với chính quyền sở tại. Ngoài giầy chứng minh nhân dân ra, nơi nào cũng phải có hộ khẩu gia đình, để cho ĐCSVN dể dàng kiểm soát. Hầu hết những dân lao động tứ xứ vào các thành phố lớn như Hà Nội, Sài Gòn đều bị coi như bất hợp pháp, bởi vì họ không có hộ khẩu ở nơi họ tạm cư. Nếu không có hộ khẩu, thì con em họ khó mà được đi học đoàng hoàng. Việt Kiều về thăm quê hương cũng phải đăng ký xin phép. Gần đây thủ tướng VN ra nghị quyết miển Visa cho Kiều bào về thăm quê hương. Tuy nhiên cũng phải làm đơn xin phép toà đại sứ trước khi về nước, thủ tục còn rồm rà hơn.

Chuyện tín ngưỡng, tôn giáo như thấy rất dể dàng ở cái thiên đường XHCN này. Tuy nhiên, muốn được chính quyền nhìn nhận, các tôn giáo đều phi đăng ký, xin mới được hợp pháp. Một số tôn giáo đợi mãi 20 năm, 30 năm mới được ĐCSVN nhìn nhận. Hiện nay, có nhiều giáo phái Tin Lành, Giáo Hội Phật Giáo VN Thống Nhất và các tôn giáo khác vẩn còn phải thờ phượng một cách lén lút. Mà dù cho có được ĐCSVN nhìn nhận, nhưng chuyện kỳ thị, ỷ quyền thế đàn áp người khác đức tin vẩn là chuyện thường. Các tín đồ Phật giáo Hòa Hảo bị cấm đoán không được tưởng niệm ngày vị giáo chủ của họ lâm nạn. Những người sắc tộc theo đạo Tin Lành bị chính quyền kỳ thị cho là họ theo đạo của Mỹ, Tư Bản. Một số giáo phái thuộc đạo Mẫu thì bị chính quyền cho là mê tín do đoan, buôn thần bán thánh.


Những mỹ từ của điều 69 hiến pháp như chiêu dụ chúng ta nhận biết là VN cũng có những dân quyền, dân chủ. Thế nhưng ĐCSVN lại bắt bớ, đàn áp, kêu án giam cầm những người Đấu Tranh cho Tự Do và Dân Chủ. ĐCSVN không chấp nhận một đảng phái nào khác ngoài đảng CS. Hiện nay, có nhiều đảng phái ra đời, những chỉ dám hoạt động lén lút mà thôi. Hể ai dám lên tiếng đối lập với ĐCSVN, hoặc nói sự thậy thì bị gép vào thành phần “Phản Động”. ĐCSVN kêu án, giam cầm rất nhiều tù nhân có liên quan đến chính trị, thế mà ĐCSVN chối oanh oanh là VN không có giam giử tù nhân chính trị.


HẠNH PHÚC

ĐCSVN lúc nào cũng vổ ngực khoe khoang rằng kinh tế VN phát triển và giàu có. Nhưng thực tế VN vẩn chưa là con rồng, con hổ ở vùng Châu Á. Hàng năm, ĐCSVN vẩn đưa hàng ngàn người dân đi Xuất Khẩu Lao Động. VN đã và đang nhận viện trợ từ Ngân Hàng Thế hàng tỉ đô la cho những việc Xóa Đói Giãm Nghèo. Không biết trong hàng tỉ đô la đó, dân nghèo nhận được nhiêu, hay bao nhiêu căn nhà Tình Nghĩa được xây lên cho họ. Chúng ta chỉ thấy khắp nơi, các cơ quan nhà nước, ỷ ban nhân dân, công sở chính quyền, nhà ở của các cán bộ thì được xây khang trang, đồ sộ, mới lạ và rất đẹp mắt.

Hàng năm, người dân phải đóng biết bao nhiêu là thuế: thuế bất động sản, thuế thương mại, thuế thu nhập, thuế xe, thuế vận tải giao thông, thuế mua bán, v.v.. Vậy mà người dân cũng phải đóng học phí 2 lần trong một năm để cho con em của họ được đi học. Người nghèo, già neo đơn khi bị bệnh thì chỉ có mong ở phép lạ hay ở các nhà hảo tâm vì không có tiền đi bệnh viện. Nghề giáo viên là cao quý nhất trong các nghề. Tuy nhiên, các giáo viên lại được nhận lương bổng thấp nhất so với những người khác làm cho chính phủ. Những cán bộ các cấp cuối năm còn được tiền thưởng, quà thưởng, còn các giáo viên thì thật đáng thương không được xu nào. Phải chăng ĐCSVN lại không nhớ là nhờ các giáo viên giảng dạy, ru ngủ, đầu đọc chủ nghỉa CS cho tuổi trẻ VN, mà ĐCSVN mới được tồn tại đến ngày nay?!

Đường xá giao thông thật nguy hiễm vì xây tạo thiếu chất lượng, cầu cống mới xây thì bị nghiêng, trệ xuống. Không biết chính quyền nhận tiền từ thuế giao thông vận tải ở mổi chiếc gắn máy, vận tải bao nhiêu, mà không trả đủ lương cho cảnh sát giao thông, họ phải “đứng đường” kiếm tiền đút lót từ những người vi phạm luật giao thông. Hàng ngày, khắp mọi nơi đều xãy ra những vụ tai nạn giao thông thảm khốc và chết người như cơm bửa.

Đừng để những tòa nhà cao ốc, cao sang, những chiếc xe gắn máy đẹp bắt mắt, những chiếc phone cầm tay đời mới làm lóa mắt bạn. Vì xen lẩn những cao sang hoa lệ đó, vẫn có rất nhiều người phải buôn thúng bán bưng, bán sức lao động, bán thân xác, bán lý trí để kiếm kế sinh nhai ở cái xã hội đổi mới VN bây giờ. Nhiều em bé vì cha mẹ nghèo không tiền nuôi các em ăn học, các em phải đi đánh bóng giày, bán báo, bán kẹo, bán vé số, ăn xin để có vài ngàn đồng mà tạm nuôi các em, hay nuôi gia đình các em, hay đưa cho những thành phần bất nhân bảo kê, coi giử các em. Nhiều thanh niên nam nữ bỏ quê nhà vào thành phố lớn kiếm sống từ những nghề bình thường cho đến những nghề thật đáng thương như: mát-xa dạo, bán thân xác của mình. Chuyện bán thân xác không còn độc quyền ở phái nữ ở thiên đường XHCNVN nữa. Mà các bạn nam giới cũng làm. Nhiều bạn nam đã phải cặp, ăn ở với những phụ nữ bằng tuổi mẹ mình giàu có, hoặc phải ăn nằm với những người đàn ông có tiền để nuôi thân, nuôi gia đình.


Truớc và sau 1975, ĐCSVN luôn tuyên truyền, chê bai chế độ củ bê tha, rằng con gái VN ham “Tư Bản” lấy Mỹ, lấy ngoại quốc. Nếu chúng ta nhìn lại cái thiên đường XHCNVN ngày nay thì còn tệ hại hơn trước giai đoạn 1975 nhiều. Con gái VN hiện bị bán ra nước ngoài, bị đưa vào các động mãi dâm, bị trưng bày trong lồng kín như những món vật cho người ngoại quốc mua vui. Các cô phải khỏa thân đứng xếp hàng để cho mấy ông “Tư Bản” ngắm, sò mó, lựa chọn. Nhiều cô vì gia đình nghèo phải chịu lấy mấy anh Nam Han, Tàu tàn tật, lớn tuổi bằng cha, chú các cô để hy vọng có một cuộc sống mới. Nhiều em bé tuổi chưa quá lớp 1 bị gạt, bán qua Miên để phục vụ tình dục cho người ngoại quốc. Đó là những vụ được đưa ra ánh sáng. Hiện nay, còn rất nhiều em bé, cô gái VN đáng thương đang là những món vật mua vui ở Miên, Thái Lan, Trung Quốc hay ở chính trên đất nước Việt Nam của họ.


Người dân bị chính quyền địa phương ỷ thế cậy quyền cướp đoạt đất đai, tài sản của họ làm cho họ phải vô gia cư, tài sản mất hết, lâm vào cảnh túng thiếu. Người ta đi khiếu kiện từ Bắc vào Nam, từ Nam ra Bắc, từ đời cha đến đời con, thế mà Công Lý vẩn trốn chạy, tránh né họ. Như những vụ biểu tình của những người dân oan xãy ra ở Sài Gòn, Bạc Liêu, Hà Nội vừa rồi. Họ kêu gào, than khóc, dầm mưa giải nắng, thế mà chính quyền vân mặc kệ họ. Cửa Tiếp Dân vân đóng kín. Công an bao vay họ, không cho người khác cứu trợ lương thực. Không một tờ báo, tin TV nào đặt nặng vấn đề này đến với công chúng. Không những thế, ĐCSVN vô tâm đánh đuổi những người biểu tình khiếu kiện, bắt giam họ.

Hàng năm biết bao nhiêu là cuộc đình công xảy ra trong giới lao động, giai cấp công nhân. Họ bị chủ là “Tư Bản” Nam Hàn, Trung Quốc đánh đập, bạt đãi, trả lương rẻ mạt, thậm chí bắt làm nhiều giờ mà vẩn không trả lương. Trong khi ấy, cái bọn bù nhìn “Công Đoàn” quốc doanh của ĐCSVN thì chẳng làm gì được. Thật trớ truê hơn là bọn lảnh đạo đất nước chính là nhóm người đại diện cho tầng lớp giai cấp công nhân mà chẳng đá động gì được đối với bọn đầu tư ngoại quốc. Ngày qua ngày người lao động vẩn cứ bị bóc lột sức lao động ngay cả trên cái thiên đường XHCN của mình.

CỘNG HÒA XẢ HỘI CHỦ NGHỈA VIỆT NAM
ĐỘC LẬP - TỰ DO - HẠNH PHÚC

Âu chỉ là những mỵ từ quảng cáo cho một ngụy quyền chuyên ngụy tạo, tuyên truyền đánh lừa nhân dân Việt Nam. Nếu chúng ta đem bọn Ngụy Quyền này so sánh với đám gian thương làm nước mắm, nước tương thì đám gian thương nhẹ tội hơn nhiều. Không biết bao giờ đất nước Việt Nam mới thật sự có Độc Lập - Tự Do và Hạnh Phúc vậy bạn?

Vũ Quốc Tấn.

Thử tìm hiểu Chỉ thị 06-CT/TW HỌC TẬP VÀ LÀM THEO TẤM GƯƠNG ĐẠO ĐỨC HỒ CHÍ MINH

Thử tìm hiểu Chỉ thị 06-CT/TW HỌC TẬP VÀ LÀM THEO TẤM GƯƠNG ĐẠO ĐỨC HỒ CHÍ MINH
Hay Tư tưởng chánh trị, kinh tế và con người thật Hồ chí Minh

Nguyễn văn Trần

Bộ Chánh trị đảng cộng sản Hà nội vừa ra Chỉ thị số 06-CT/TW về tổ chức cuộc vận động « Học tập và làm theo tấm gương tư tưởng đạo đức hồ chí minh ». Nhơn đây, xin nhắc lại trong vừa qua, Bộ chánh trị đã ban hành một chỉ thị quan trọng, đó là Nghị quyết 36 hướng dẫn đảng viên các cấp thi hành chánh sách của đảng chiêu dụ và thu phục người việt hải ngoại về với đảng cộng sản để được như vậy, đảng cộng sản có thể tổng kết chiến thắng 30/04/75 một cách trọn vẹn. Chỉ thị 06-CT/TW nhằm chấn chỉnh hàng ngũ đảng, củng cố lòng tin nhân dân đối với đảng cộng sản trong vai trò lãnh đạo đất nước ngày nay đang trên đà suy yếu.

Nghị quyết 36 cho thấy chỉ trong thời gian ngắn, đảng cộng sản Hà nội đã không còn giữ thái độ cao ngạo đối với người việt hải ngoại như trước kia ( bọn đĩ điếm, phản quốc, tức thái độ ông/chúng mày ) mà đã thay đổi « người việt hải ngoại là một bộ phận không thể tách rời của dân tộc » ( quan hệ ông/chúng mày nay đổi lại vị trí ) bởi vì chỉ số tiền 4 tỷ mỹ kim của người việt hải ngoại gởi về Việt nam hàng năm, tính ra thành lợi tức đầu người, cũng đã vượt khởi quá xa lợi tức đầu người ở việt nam ngày nay.

Nay Bộ chánh trị ra Chỉ thị 06-CT/TW không tránh khỏi phơi bày rõ một thực tế khách quan là chủ nghĩa cộng sản không còn là niềm tin, là lý tưởng tranh đấu của người cộng sản nữa. Mà đúng vậy. Cộng sản Mác-Lê sụp đổ trọn vẹn ở Liên-xô và Đông âu bởi vì học thuyết khoa học hiện thực mà lại không có khả năng mở ra tương lai. Sau khi sụp đổ, chủ nghĩa cộng sản cũng không để lại được một điều gì dù nhỏ nhít khả dĩ ơn ích cho nhơn loại. Cộng sản đã sụp đổ như chưa hề có cộng sản hiện hữu.

Đảng cộng sản hà nội không thể không biết sự thật lịch sử này nên nay họ xoay qua cố tạo dựng Hồ Chí Minh thành một giá trị qui chiếu cho đảng viên và thuyết phục nhơn dân chấp nhận như một niềm tin chung. Giá trị qui chiếu, niềm tin chung sẽ là cơ sở tinh thần dựa trên đó đảng cộng sản cố sức kéo dài thêm quá trình xã hội chủ nghĩa của chế độ.

Nhưng « tấm gương tư tưởng đạo đức hồ chí minh » có phải thật sự có giá trị qui chiếu hay không ? Mà Hồ Chí Minh có tư tưởng, đạo đức không ? Con người thật Hồ Chí Minh nếu có nêu gương thì tấm gương ấy là tấm gương như thế nào ?

1-Tư tưởng đạo đức của Hồ Chí Minh

Từ Đại hội 6 ( 12 - 86 ), đảng cộng sản hà nội đưa ra chánh sách « đổi mới », tức chuyển biến chủ nghĩa mác-lê-mao thành chủ nghĩa- mác-lê-đặng (Đặng Tiểu Bình ), nhưng vẫn khẳng định Việt nam theo con đường xã hội chủ nghĩa, bỏ qua giai đoạn tư bản chủ nghĩa, mà chỉ tiếp thu những thành tựu tốt đẹp của chế độ tư bản về khoa học, kỹ nghệ để xây dựng và phát triển đất nước xã hội chủ nghĩa, dứt khoát bác bỏ không khoan nhượng những giá trị tinh thần nền tảng như các quyền tự do chánh trị, văn hóa, tôn giáo, …(1)

Đến năm 1991, Hà nội lại bắt chước Bắc kinh (đề cao Mao trạch đông ) hô hào đề cao cái gọi là « tư tưởng hồ chí minh » và đưa vào tất cả các tài liệu tuyên truyền chánh thức, cả đưa vào sách giáo khoa các cấp .

Thật tình thì Hồ Chí Minh làm gì có tư tưởng ! Những gì Hồ Chí Minh viết chỉ có giá trị không hơn những bản văn hành chánh cho cán bộ của ông. Hơn nữa, chính Hồ Chí Minh cũng từng thú nhận « không có tư tưởng gì khác hơn chủ nghĩa mác-lê ». Sự thú nhận này làm ra vẻ ông là người khiêm tốn, nhưng thật sự không phải ông là người có tánh khiêm tốn. Trong quyển « Lẽ Phãi của chúng ta » do Nhà xuất bản Chánh Trị Quốc Gia, Hà nội, 2004, ông Nguyễn Phú Trọng, chủ tịch Quốc Hội, phản bác nhũng chống đối của người việt tranh đấu dân chủ, viết : « … riêng về mặt lý luận, họ sử dụng mọi phương tiện đánh vào nền tảng tư tưởng của đảng là chủ nghĩa Mác-Lê, ở Việt nam [chủ nghĩa Mác-Lê] còn là tư tưởng hồ chí minh ». Nhưng ở Việt nam, chủ nghĩa Mác-Lê chuyển biến thành tư tưởng mao trạch đông –staline .

Sùng bái tuyệt đối Staline và Mao trạch đông nên đã có lần trong chiến khu, trước một số đông đảng viên, vào đầu thập niên 50, Hồ Chí Minh chỉ ảnh Staline và Mao trạch đông nói :

« Bác có thể sai lầm ; chớ hai vị nầy không bao giờ phạm phải sai lầm ». Do đó, lúc nào Hồ Chí Minh cũng hết lòng hết dạ tôn thờ Staline và Mao Trạch đông là bực thầy của lý thuyết chuyên chính vô sản mà ông ra sức học tập và đem áp dụng ở Việt nam : « đảng cộng sản là công cụ của chuyên chính vô sản », mà chuyên chính sau cùng chỉ còn là « chuyên chính của một người » (2) .

Boris Savourine đã phải nhìn nhận Hồ Chí Minh là đồ đệ tuyệt trần của Staline (3). Còn đối với họ Mao, Hồ Chí Minh khẳng định « kinh nghiệm và tư tưởng của Mao trạch đông đã giúp chúng tôi hiểu thấu đáo hơn học thuyết mác-anghên-lê- staline. Những người cách mạng việt nam phải luôn luôn ghi nhớ và biết ơn Mao trạch đông về những cống hiến to lớn đó »(4) .

Khi ghép « tư tưởng hồ chí minh » vào chánh sách « đổi mới », Hà nội không nghĩ là muốn dựng lên Hồ Chí Minh thay thế Mác-Lê-Staline-Mao để làm cho mọi người thấy có một chút màu sắc việt nam bởi theo tư tưởng hồ chí minh cũng không gì khác hơn rập khuôn theo tư tưởng staline-mao trạch đông mà thôi. Lúc nào Hồ Chí Minh cũng tâm nguyện đó là học thuyết đúng đắn nhứt, là kim chỉ nam xây dựng đất nước xã hội chủ nghĩa. Vì tin tuyệt đối Staline và Mao trạch đông mà Hồ Chí Minh đã đem về Việt nam áp dụng vào thực tế những lời dạy và kinh nghiệm quí báu của hai người ấy, đã gây ra thảm cảnh ở miền Bắc Việt nam từ đầu thập niên 50 của thế kỷ trước trong cuộc Cải Cách Ruộng Đất long trời lở đất, giết hại hơn nửa triệu nông dân vô tội, làm tê liệt sự sản xuất xã hội suốt trong nhiều năm. Tiếp theo, Hồ Chí Minh thực hiện «Trăm Hoa Đua Nở » giết hại sạch những trí thức ưu tú ở Miền Bắc. Trong số trí thức ấy, có những người thoát chết lúc thanh trừng, phải kéo dài cuộc sống đau khổ cho đến cuối đời trong gần đây.

Trung thành với tinh thần chuyên chính vô sản, lúc kháng chiến, Hồ Chí Minh dựng « Mặt Trận Việt Minh » để thực hiện đoàn kết toàn dân nhưng, thực chất, là để tiêu diệt tất cả đoàn thể, cá nhơn nào tham gia Việt Minh mà không theo cộng sản, mặc dù cùng đánh đuổi thực dân pháp giành độc lập cho Việt nam. Hồ Chí Minh đã từng tuyên bố rõ : « Đảng ta không những giành được quyền lãnh đạo cách mạng ( kháng chiến chống thực dân ) trong cả nước, mà còn đập tan được mọi âm mưu của giai cấp tư sản hầu tranh giành quyền lãnh đạo cách mạng với đảng ta » (5) . Trên thực tế, lúc ấy, từ Hà nội, Hồ Chí Minh đã không ngần ngại ra chỉ thị sát hại những nhà trí thức ái quốc chơn chánh ở Miền nam như Tạ Thu Thâu, Nguyễn An Ninh, Phan văn Hùm, Trần văn Thạch, Hồ văn Ngà, Nguyễn văn Sâm,…và vô số những tín đồ của các tôn giáo ái quốc trong Nam như Cao Đài, Phật Giáo Hòa Hảo (Đức Giáo chủ Huỳnh Phú Sổ bị Việt minh cộng sản theo lệnh Hồ Chí Minh sát hại ở Đốc Vàng).

Riêng đối với những người kháng chiến theo Đệ Tứ, như Tạ Thu Thâu, Hồ chí Minh đã không tiếc lời nguyền rủa đó là « bầy chó trốt-kít » và buộc tội họ là « bọn phản bội, gián điệp, tay sai ngoại bang, đế quốc,… »(6). Ngày nay, đảng cộng sản hà nội học tập và áp dụng tư tưởng hồ chí minh không lệch lạc trong các vụ buộc tội những nhà tranh đấu dân chủ và nhơn quyền ở Việt nam là « gián điệp, phản quốc, … ». Nhưng khi nhìn lại nghiêm chỉnh thì ai ai cũng nhận thấy Tạ Thu Thâu và tất cả nạn nhơn của Hồ Chí Minh, và cả những người đang tranh đấu dân chủ và nhơn quyền ở Việt nam ngày nay, đều được mọi người lương thiện kính trọng và nhìn nhận họ là những nhà ái quốc trong sáng, chơn chánh . Còn Hồ Chí Minh khó được nhiều người việt nam không cộng sản thừa nhận là người yêu nước.

Năm 1961, dưới thời hồ chí minh, Quốc Hội ở Hà nội ban hành Nghị quyết 49 / NQ / TVQH cho phép công an bắt nhốt mọi công dân vào Trại Cải tạo Tập trung trong 3 năm không cần án lệnh tòa án, không cần xét xử. Sau đó, việc tạm giam có thể được gia hạn đến vô thời hạn. Ngày nay, Võ văn Kiệt chấp hành tư tưởng hồ chí minh, ban hành Nghị Quyết 31 CP cho phép công an quản lý hành chánh tại gia mọi công dân bị tình nghi là thành phần nguy hiểm cho chế độ để tránh cho đảng và Nhà nước phí tổn giam giữ tập trung như trước.

Nhiều đảng viên, tức không kể đến toàn dân lương thiện, đã phải lên tiếng nguyền rủa « tội ác của chế độ này ( do Hồ Chí Minh lập ra ) thật nói không hết » (7) . Còn cựu Đại Tá Bùi Tín, nguyên Phó Tổng biên tập Nhựt báo Nhân Dân, phán xét từ tốn : « Đó là (đảng cộng sản và tư tưởng hồ chí minh ) một Bộ Máy đàn áp rộng lớn và tinh vi theo kiểu KGB lộng hành, bất chấp luật pháp và dư luận, chà đạp quyền tự do của công dân, khống chế con người và xã hội, tạo nên nỗi sợ hãi thường trực và dai dẳng … (8).

2- Tấm gương Hồ Chí Minh

Hồ Chí Minh suốt đời nêu cao tấm gương là người cộng sản chuyên chính, cho đến chết thì tìm đường đi gặp cụ Mác, cụ Lê (Di chúc). Noi gương Mao Trạch đông, ông luôn luôn giữ vững con đường tiến lên chủ nghĩa xã hội ở Việt nam. Ông không ngần ngại sao chép một cách máy móc « lý thuyết cách mạng không ngừng ». Ông tin tưởng theo Mao Trạch đông nên quả quyết sau cách mạng dân chủ nhơn dân, tức sau cuộc Cách mạng giành độc lập và Cải Cách Ruộng Đất, Cải Tạo Công Thương Nghiệp, Cải Tạo Trí Thức (vụ Nhân Văn Giai Phẩm), thì Việt nam phải tiến lên làm Cách mạng xã hội chủ nghĩa. Và cả hai cuộc Cách mạng nầy phải quan hệ nhơn quả với nhau và đều do đảng cộng sản lãnh đạo.

Hồ Chí Minh lúc nào cũng nêu cao tấm gương kiên quyết tin tưởng ở sự thắng lợi trên qui mô toàn thế giới của chủ nghĩa xã hội trước chủ nghĩa tư bản.

Vào đầu năm 1960, Trung quốc thực hiện chánh sách « Đại Nhảy Vọt ». Ở Việt nam, Hồ Chí Minh liền noi gương Mao Trạch đông đưa ra khẩu hiệu « tiến nhanh, tiến mạnh, tiến thẳng lên chủ nghĩa xã hội ». Năm 1976, sau khi hai miền Nam Bắc thống nhứt theo cộng sản thì đảng cộng sản hà nội áp dụng trung thực tư tưởng hồ chí minh như tấm gương chánh trị qua khẩu hiệu lãnh đạo « tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên chủ nghĩa xã hội ».

Đến năm 1990, Liên-xô và Đông âu sụp đổ làm cho lòng tin sắt đá của Hồ Chí Minh trước kia rằng chủ- nghĩa- xã- hội phải toàn thắng, đã không thắng, mà còn tan tành thành mây khói.

Về kinh tế, Hồ Chí Minh nêu cao tấm gương làm đồ đệ ngoan ngoãn của Mao Trạch đông, thi hành chánh sách Hợp Tác Hóa Nông nghiệp ở Việt nam ngay sau khi nắm được chánh quyền ở Miền Bắc « các Hợp Tác Xã dưới sự lãnh đạo của đảng phải trở thành những đội quân vững mạnh của nông dân lao động, trong cuộc phát triển sản xuất » (9). Dứt khoát, như Trung quốc, Hồ Chí Minh không chấp nhận mọi hình thức « khoán » với nông dân để giữ sản xuất gia đình và cá thể, có khả năng giải quyết nhu cầu lương thực tối thiểu hằng ngày cho người dân, nhứt là nông dân .

Đến cuối đời, Hồ Chí Minh còn nêu cao « tấm gương chết sống » với chủ nghĩa xã hội nên ông kiên định rằng chủ nghĩa xã hội là ngọn đuốc soi đường cho cả nước tiến lên. Ông dạy đảng viên cộng sản của ông « yêu Tổ quốc phải gắn liền với yêu chủ nghĩa xã hội, vì Việt nam tiến lên chủ nghĩa xã hội thì Tổ quốc ngày một giàu mạnh thêm »(10). Sau khi chiếm được Miền Nam, đảng cộng sản hà nội lập lại lời dạy nầy của Hồ Chí Minh làm khẩu hiệu giáo dục toàn dân « yêu Tổ quốc là yêu chủ nghĩa xã hội ». Và ngày nay, đảng cộng sản vẫn còn giữ « tổ quốc xã hội chủ nghĩa ».

Năm 1959, phát huy tư tưởng xã hội chủ nghĩa, Hồ Chí Minh, trong một báo cáo về dự thảo hiến pháp, khẳng định « chế độ ta xóa bỏ các hình thức sở hữu không xã hội chủ nghĩa » làm cho nền kinh tế nhiều thành phần trước kia trở thành một nền kinh tế thuần nhứt sở hữu toàn dân » để tạo « nền tảng vững chắc cho chủ nghĩa xã hội và đẩy mạnh việc cải tạo xã hội chủ nghĩa » (11).

Không chỉ cải tạo nông nghiệp, Hồ Chí Minh vẫn thực hành lời dạy của Staline và Mao Trạch đông « cải tạo xã hội chủ nghĩa đối với giai cấp tư sản trong công nghiệp ». Qua năm sau, Hồ Chí Minh hô hào phải làm một việc cần kíp, gấp rút là « cải tạo giai cấp tư sản dân tộc » (12). Nên nhớ từ ngữ « cải tạo xã hội chủ nghĩa » là sản phẩm của Mao truyền dạy .

Người thi hành chánh sách cải tạo công thương nghiệp ở Miền Bắc vào giữa thập niên 50 và sau nầy, ở Sài gòn, là Đỗ Mười. Tưởng nên nói thêm để biết về con người có thành tích lớn nầy. Đỗ Mười xuất thân làm nghề thiến heo và sửa cửa trước khi tiến lên làm Bộ trưởng,Thủ tướng và sau cùng, làm Tổng Bí thơ đảng cộng sản hà nội. Vào thời gian lần lượt đảm nhiệm những chức vụ lãnh đạo đất nước ấy, ông lại mắc bệnh tâm thần . Ban đêm, ông leo lên Cây Bàng hát nghêu ngao và cười nói một mình. Khi đánh tư sản, Đỗ Mười giải thích với cán bộ đảng viên thi hành chiến dịch rằng « bọn tư sản giống như lũ chuột cống ; khi thấy chúng nó lú đầu ở đâu thì phải đập cho nó chết ngay (theo lời kể lại của nhà báo Bùi Tín) .

Thực hiện cải tạo xã hội chủ nghĩa, Hồ Chí Minh tiếp tục theo gương Mao Trạch đông hô hào « để đạt mục đích công nghiệp hóa xã hội chủ nghĩa, toàn dân ta phải ra sức thực hiện chánh sách ưu tiên phát triển công nghiệp nặng, nhằm biến nền kinh tế Miền Bắc ( vốn nghèo nàn, cực kỳ lạc hậu, thiếu mọi điều kiện làm công nghiệp nặng ) thành một nền kinh tế hiện đại trong vòng 10 năm » (13) ! Đưa ra quyết định nầy chứng tỏ Hồ Chí Minh không có một hiểu biết tối thiểu về kinh tế và, một cách tổng quát, không có một kiến thức cần thiết tối thỉểu về lãnh đạo, ngoài tài ngoan ngoản vâng lời Mao Trạch đông và Staline .

Cũng như về chánh trị, về kinh tế, Hồ Chí Minh vẫn là tấm gương sáng in bóng Mao Trạch đông. Dưới bút hiệu Trần Lực, Hồ Chí Minh hô hào « Việt nam nên áp dụng hoàn toàn kinh nghiệm xây dựng kinh tế xã hội chủ nghĩa của Trung quốc » (14) .

Hậu quả về mặt kinh tế khi Hồ Chí Minh áp dụng rặp khuôn chánh sách cải tạo xã hội chủ nghĩa theo kiểu mao trạch đông đã đưa Việt nam lâm vào tình trạng ngèo đói, lạc hậu cực kỳ thảm hại và còn di hại như một nảo trạng của người cầm quyền ngày nay .

3- Con người Hồ Chí Minh

Cởi bỏ những huyền thoại do bộ máy tuyên truyền hà nội liên tục khoác lên người ông, Hồ Chí Minh sẽ hiện nguyên hình của con người thật, với nhiều tội ác hơn là đạo đức, gian xảo, láu cá, hơn là lương thiện .

Mang tên Nguyễn Ái Quốc, thật sự không phải tên hay xước hiệu của mình nhưng không bao giờ ông chịu đính chánh. Ông còn không ngần ngại lấy những câu nói của các danh nhân làm cho mọi người hiểu như của ông, như « dân chủ là chế độ của dân, do dân, vì dân » ; hoặc « vì lợi ích 10 năm trồng cây, vì lợi ích 100 năm, trồng người ». Sự gian xảo, bất lương nổi cộm của Hồ Chí Minh là lấy tập Thơ Tù làm tác phẩm của mình. Thế mà Hồ Chí Minh được cán bộ đảng viên tuyên truyền ông là người xưa nay khiêm tốn : « Bác không hề nói là của Bác ; chính cán bộ tình cờ phát hiện ra Bác là tác giả ». Người ta tin Hồ Chí Minh đủ can đảm làm việc nầy vì ông đã viết sách chỉ nhằm tự đề cao chính mình dưới bút hiệu Trần Dân Tiên, trong lúc ấy, ông vẫn từ chối khi cán bộ yêu cầu Bác hãy viết hồi ký về đời hoạt động cách mạng của Bác ! Trước sự từ chối của Bác, cán bộ đảng viên không ngớt cất lời ca ngợi Bác luôn luôn là người khiêm tốn !

Về đời tư, ông từng có vợ chánh thức với người phụ nữ tàu Tăng Tuyết Minh, từng sống chung nhiều năm như vợ chồng với Nguyễn thị Minh Khai, lấy Nông thị Xuân có con, … thế mà Hồ Chí Minh vẫn nói được rằng « suốt đòi không vợ con để cống hiến trọn vẹn đời mình cho quốc gia, dân tộc ».

Hồ Chí Minh nếu có lấy vợ, sống bình thường như mọi người và phục vụ đất nước không phải là điều xấu. Hơn thế nữa, Ông có thể có nhiều tình nhân, lấy nhiều người đàn bà không chánh thức, như phần lớn cán bộ cộng sản cao cấp từ trước đến giờ, miễn không lợi dụng chức quyền o ép ai, thì người đời vẫn chấp nhận điều đó một cách bình thường. Nói dối, gian xảo mới là điều xấu, bị người đời khinh bỉ.

Kết luận

Xét tấm gương tư tưởng đạo đức hồ chí minh không gì hơn bằng kiểm điểm lại hành động của Hồ Chí Minh trong suốt thời gian ông lãnh đạo cuộc chiến tranh ở Việt nam, đến khi nắm được chánh quyền ở Miền Bắc, và hậu quả của chánh sách chuyên chính vô sản do ông chọn lựa không suy nghĩ kéo dài cho đến ngày nay trên cả nước.

Nhằm đạt mục tiêu xã hội chủ nghĩa, Hồ Chí Minh đã sát hại hằng triệu sanh mạng đồng bào một cách oan uổng. Việt nam có nhiều cơ hội tranh thủ được hòa bình không phải bằng chiến tranh khốc liệt kéo dài, nhưng hòa bình ấy sẽ không có chế độ cộng sản toàn trị, nên Hồ Chí Minh đã nhiều lần từ khước. Trong gần đây, 30 – 04 – 1975 đã là cơ hội tốt đẹp để người cộng sản thực hiện hòa giải dân tộc thật sự, tránh thêm cho đồng bào thảm cảnh chết chóc hằng nhiều vạn người, đủ thành phần xã hội, đủ lớp tuổi, trên biển cả, trong rừng sâu, gia đình ly tán, nhà cửa tan nát, xã hội tê liệt, …Người cộng sản đã không làm mà quyết tâm trả thù giai cấp, không xem đó là đồng bào, cũng chỉ vì trung thành noi theo tấm gương « chuyên chính vô sản hồ chí minh », thực hiện tư tưởng hồ chí minh .

Làm theo « tấm gương tư tưởng hồ chí minh » trong việc xây dựng đất nước là một thất bại hiển nhiên . Việt nam vẫn tụt hậu, và ngày nay, vẫn hoàn toàn không phải là một chề độ «của dân, do dân, vì dân ».

Nhận xét tổng kết, sự nghiệp của Hồ Chí Minh là « nhốt cả dân tộc vào cái rọ chuyên chính vô sản về mặt chánh trị, và đem lại nghèo đói, lạc hậu, nhân tâm ly tán, xã hội băng hoại, đạo lý suy đồi, về mặt kinh tế xã hội » (15).

Đó là tấm gương trung thực hồ chí minh !

Ai có thể nhìn thấy ở Hồ Chí Minh một tấm gương khác hơn để học tập và làm theo, nhưng xin đừng nhái lại những luận điệu tuyên truyền dối trá của đảng cộng sản còn lưu hành ở Việt nam ngày nay chỉ nhằm thần thánh hóa Hồ Chí Minh ?.

Ôi ! Giấc mơ chỉ của một nhóm người mà đã biến thành cơn ác mộng của cả một dân tộc !



Nguyễn văn Trần



Ghi chú :

(1) Võ Nhơn Trí, Việt nam cần đổi mới thật sự, Đông Á, Vancouver, Canada, 2003

(2) Nguyễn Minh Cần, đảng cộng sản việt nam qua những biến động trong Phong trào cộng sản quốc tế, Huê kỳ, 2001)

(3) Pierre Brocheux, Ho Chi Minh, Paris, 2000

(4) Võ Nhơn Trí, Việt nam cần đổi mới thật sự, Đông Á, Vancouver, Canada, 2003

(5) Hồ Chí Minh, Toàn Tập, X, Hà nội

(6) Hồ Chí Minh, sđd

(7) Nguyễn văn Trấn, Viết cho Mẹ và Quê Hương, Văn Nghệ, Huê kỳ, 1991

(8) Bùi Tín, Mặt Thật, Huê kỳ, 1993

(9) Hồ Chí Minh, Toàn Tập, II, Hà nội

(10 ) Võ Nguyên Giáp, Tư tưỏng hồ chí minh và con đường cách mạng việt nam, Hà 2000

(11 ) Hồ Chí Minh Tuyển Tập, Hà nội, 1980

(12 ) Hồ Chí Minh Tuyển Tập, sđd

(13 ) Vô Nhơn Trí, trich dẩn trong Việt nam cần đổi mới thật sự, sđd

(14 ) Trần Lực, Mấy kinh nghiệm trung quốc mà chúng ta cần học, Hà nội, 1952

(15 ) Lữ Phương, Thế Kỷ 21, Huê kỳ, 2001

mardi 7 août 2007

Hội Luận Về Hồ Chí Minh - phần 16

Hội Luận Về Hồ Chí Minh - Tên Việt Gian Số 1 Của Lịch Sử Việt Nam - phần 16

Đảng Cộng Sản Xiêm: Nước Mắm Việt Nam Dán Nhãn Hiệu Thái Lan!




Hồ Chí Minh - hình chụp lúc chập chững bước vào con đường làm Việt gian cho đế quốc Liên Xô.
Văn Kiện Đảng Tòan Tập bạch hóa và hệ thống hóa đỉnh cao Việt gian của đảng cộng sản



















Tài liệu của UNESCO cho thấy Việt gian cộng sản "đề nghị"
UNESCO vinh danh Việt gian Hồ Chí Minh là danh nhân văn hóa chứ không
phải UNESCO tự ý vinh danh Việt Gian Hồ.
Phần 16 hội luận về Hồ Chí Minh nói về về việc Hồ thi hành lệnh của Quốc Tế Cộng Sản để đến Thái Lan, Mã Lai nhằm thành lập đảng cộng sản Thái và Mã Lai. Hồ tảo tần ngược xuôi từ Nam chí bắc Thái và Mã Lai không phải vì cách mạng Việt Nam mà vì quyền lợi của Liên Xô giao phó trong sự nghiệp bành trướng ảnh hưởng chủ nghĩa cộng sản vào vùng Đông Nam Á. Dĩ nhiên, Hồ luôn luôn lãnh lương của QTCS để thi hành công tác này. Tại sao chúng ta lại gọi đang cộng sản Xiêm là nước mắm Việt Nam dán nhãn hiệu Thái Lan? Hòang Văn Hoan đã kể lại việc thành lập đảng cộng sản Xiêm ra sao? Phản ứng của cán bộ cộng sản Việt Nam như thế nào khi bị Hồ kêu vào gia nhập đảng cộng sản Thái? Hãy đọc kỹ những đọan mà Hòang Văn Hoan kể lại việc thành lập đảng cộng sản Xiêm để thấy rõ bản chất tay sai và Việt gian của Hồ Chí Minh khi cặm cụi thực thi tất cả các nghị quyết và đường lối chính sách của đại hội Quốc Tế Cộng Sản lần thứ 6.
Ngòai ra chúng tôi cũng xin cám ơn anh John Nguyễn - một bạn đọc của VietnamExodus đã cung cấp cho chúng tôi tài liệu của Unesco nói về cái gọi là "danh nhân văn hóa" Hồ Chí Minh. Đọc kỹ tài liệu này chúng ta thấy rất rõ là đảng cộng sản Việt gian đề nghị với Unesco để vinh danh Việt gian Hồ Chí Minh chứ không phải Unesco quyết định độc lập trong việc vinh danh Hồ!!!! Đọc kỹ thêm se thấy Pháp và Ấn Độ cũng đề nghị vinh danh người của họ.
Trước sự phản đối của cộng đồng ngừoi Việt hải ngọai, Unesco đã hủy bỏ đề nghị của cộng sản Việt gian (thành viên chính thức của UNESCO) vinh dang Hồ Việt gian. Đây là một chiến thắng quan trọng và rất lớn của cộng đồng người Việt Hải ngọai. UNESCO đã không nghe theo thành viên chính thức của họ là Việt gian cộng sản mà nghe theo cộng đồng người Việt hải ngọai. Tài liệu này đã lật mặt nạ bản chất gian trá của bộ máy tuyên truyền của Việt gian cộng sản trong việc rêu rao rằng UNESCO vinh danh Việt gian Hồ!!!!. Xin quý bạn đọc theo dõi buổi hội luận.

Đọan 1

Tốc Độ 56K Modem
Lấy Xuống Máy Nghe
Xin bấm vào đây để nghe
Xin bấm vào đây để lấy xuống máy nghe

Đọan 2

Tốc Độ 56K Modem
Lấy Xuống Máy Nghe
Xin bấm vào đây để nghe
Xin bấm vào đây để lấy xuống máy nghe

Đọan 3

Tốc Độ 56K Modem
Lấy Xuống Máy Nghe
Xin bấm vào đây để nghe
Xin bấm vào đây để lấy xuống máy nghe

Đọan 4

Tốc Độ 56K Modem
Lấy Xuống Máy Nghe
Xin bấm vào đây để nghe
Xin bấm vào đây để lấy xuống máy nghe

Đọan 5

Tốc Độ 56K Modem
Lấy Xuống Máy Nghe
Xin bấm vào đây để nghe
Xin bấm vào đây để lấy xuống máy nghe

Đọan 6

Tốc Độ 56K Modem
Lấy Xuống Máy Nghe
Xin bấm vào đây để nghe
Xin bấm vào đây để lấy xuống máy nghe
Đọan 7
Tốc Độ 56K Modem
Lấy Xuống Máy Nghe
Xin bấm vào đây để nghe
Xin bấm vào đây để lấy xuống máy nghe

Đọan 8

Tốc Độ 56K Modem
Lấy Xuống Máy Nghe
Xin bấm vào đây để nghe
Xin bấm vào đây để lấy xuống máy nghe

Xin quý bạn đọc bấm vào đây để đọc tài liệu của UNESCO. (chú ý ở trang 17 của tài liệu viết rất rõ chính quyền Việt gian cộng sản đề nghị vinh danh Việt gian Hồ Chí Minh)

http://www.vietnamexodus.org/vne/modules.php?name=News&file=article&sid=2263

http://www.esnips.com/
http://www.esnips.com/ key: unesco

jeudi 26 juillet 2007

Con người trong thời đại cộng sản

Con người trong thời đại cộng sản

31-3-2007
Trang số:9
Phạm Hồng Đức

Con người thì không ai có quyền được chọn cha mẹ, dân tộc, quốc gia. Con người khi sinh ra ai cũng cần sự nuôi dưỡng và giáo dục. Ở một môi trường tốt thì sức khoẻ, đạo đức, trí tuệ phát triển tốt. Ngược lại một môi trường xấu thì thể chất, tinh thần, trí tuệ và đạo đức sẽ suy thoái và cha mẹ, sự giáo dục của nhà trường, hoàn cảnh xã hội, gia tộc, anh em, bạn bè luôn tác động đến nhận thức cũng như tư chất của mỗi con người trong xã hội.

Trong xã hội phong kiến từ xa xưa cho đến thời Bảo Ðại thì mọi tôn giáo đều tự do truyền dạy và phát triển. Ðồng thời tư tưởng nhà nho lấy "Nhân, lễ, nghĩa, trí, tín" làm gốc luôn được vua quan đề cao và truyền dạy. Nhờ vậy ở thời phong kiến thì tinh thần yêu nước, tinh thần xả thân vì nghĩa, tinh thần tôn trọng lẽ phải, tinh thần nhân ái luôn tồn tại và được nhân dân đề cao.

Trên đây là bản sắc văn hoá của dân tộc Việt Nam chúng ta, nhờ bản sắc và các tinh thần quý báu đó nên nhân dân ta đã đánh đuổi được hàng chục đợt xâm lăng của đế quốc Trung Hoa, cũng như thực dân Pháp, sau là "giải phóng" miền Nam. Chính nhờ vậy nên trong thời đại phong kiến đã có câu "Thật thà hơn cha khôn khéo", câu này đã phản ánh đúng tinh thần của dân tộc ta trong thời đại phong kiến.

Chúng ta ai cũng biết rằng chủ nghĩa Mác đã ra đời ở Ðức. Sau đó Lênin đã áp dụng thành công ở nước Nga vào tháng 10/1917. Sự thực chủ nghĩa Mác - Lê nin là một tư tưởng ngoại lai đã được những người cộng sản đưa về áp đặt cũng như truyền dạy cho nhân dân Việt Nam chúng ta. Chủ nghĩa Mác - Lê nin là một chủ nghĩa tam vô (không gia đình, không nhà nước, không tín ngưỡng) và luôn coi tư hữu là nguồn gốc của bóc lột. Bởi vậy Mác đã viết "Muốn phá tư hữu hãy phá thẳng vào gia đình" và luôn coi đấu tranh giai cấp là nguồn lực thúc đẩy phát triển xã hội. Cho nên Ðảng luôn dạy con người ai cũng phải thấm nhuần đảng tính, giai cấp tính. Luôn coi căm thù, đấu tranh, thủ đoạn là tiêu chí của mọi đảng cộng sản và các đảng viên cộng sản. Chủ nghĩa Mác - Lê nin luôn coi vật chất quyết định tinh thần. Nhưng sự thật chủ nghĩa Mác - Lê nin lại rất lo sợ tinh thần cá nhân, tinh thần tự do trỗi dậy và phát triển. Nên Mác đã viết "...Lý luận cũng trở thành lực lượng vật chất khi nó thấm nhuần vào đầu óc mọi người" rõ ràng là một học thuyết ngu xuẩn và lừa dối.

Sự thật thì nền giáo dục của các đảng cộng sản đi theo chủ nghĩa Mác - Lê nin hoàn toàn trái với nhân tính, trái với bản sắc văn hoá "Chân, thiện, mỹ" của dân tộc ta.

Chính vì vậy mà sau 75 năm ra đời, 52 năm cầm quyền Ðảng cộng sản đã đưa dân tộc Việt về kinh tế thì nghèo đói, lạc hậu, về đạo đức về nhân cách tinh thần yêu nước thì con người hôm nay là hoàn toàn suy thoái và sụp đổ. Bởi xã hội không còn đạo đức cho nên trong thời đại cộng sản đã ra đời những câu "Thật thà ăn cháo, lếu láo ăn cơm" hoặc "thẳng thắn thật thà thì thua thiệt - lỗi lầm luồn lọt lại lên lương". Những câu này đã phản ánh đúng bản chất con người xã hội thời đại cộng sản.

Một xã hội mà Ðảng, chính phủ luôn dùng những lời hoa mỹ để ru ngủ, để lừa dối nhân dân. Một đất nước chỉ có hơn 80 triệu dân mà có hơn 600 tờ báo, hàng trăm đài phát thanh truyền hình và mọi văn nghệ sĩ đều là người của Ðảng, viết và nói theo Ðảng thì sự tuyên truyền, lừa dối của Ðảng thật là ghê gớm quá.

Một đất nước mà tham nhũng, ăn hối lộ từ Trung ương đến địa phương đến tận xã, làng và ở mọi cấp, mọi ngành thì còn có ai có đạo đức, có nhân cách nữa.

Một đất nước mà ai nói thật lòng mình, nói thật tình cảnh của đất nước thì bị Ðảng bắt tù và quy cho đủ thứ tội thì làm sao mà có người thật thà được.

Một đất nước mà các học vị cao quý "Giáo sư, tiến sỹ" ai cũng có thể dùng tiền mua được thì làm sao mà giáo dục được con người và có nền giáo dục tiến bộ, phát triển được.

Một đất nước mà các danh hiệu cao quý "lão thành cách mạng - tiền khởi nghĩa". Các chế độ đại ngộ "hưu trí, thương binh" cũng bị cán bộ của Ðảng đem ra bán thì tiền của dân, của nước có ai quản lý nổi nữa.

Một đất nước mà đại biểu quốc hội "Ðại diện cho dân, được dân bầu ra" cũng không giám nói thật lòng mình và không dám nói gì cả. Thì nhân dân là cái gì đối với những kẻ có quyền uy thật sự.

Một đất nước mà các quyền chính đáng của dân bị đảng cướp đoạt hết thì dân còn biết nói với ai.

Một đất nước mà Ðảng, Nhà nước luôn lừa dối nhân dân, ngành ngành lừa nhau, người người lừa nhau để cướp đoạt, để sống, để tồn tại, để hưởng thụ thì đất nước đó còn có ai là con người ra người nữa.

Một đất nước mà tình cảm thiêng liêng gia đình, gia tộc cũng bị băng hoại, chối bỏ nên cha con lừa nhau, vợ chồng, anh em gia tộc lừa nhau, giết nhau thì xã hội làm gì còn có tinh thần yêu thương nữa.

Một đất nước mà mọi người coi tham ô, lừa đảo, giết người, trộm cướp, hủ hoá là chuyện thường tình của xã hội và luôn phải nghe hoặc thấy hằng ngày thì cả xã hội còn có ai có liêm sỷ nữa.

Một đất nước mà trộm cướp, giết người, tham ô lừa đảo ở khắp mọi nơi đâu cũng có. Mà những kẻ ăn cướp trắng trợn nhất lại là những kẻ có quyền hành thì đất nước làm sao mà thịnh vượng được.

Một đất nước mà người công dân bình thường muốn làm người cũng rất khó bởi nếu anh lương thiện thật thà thì bị người đời lợi dụng và chê là không hiểu thời. Còn nếu làm cán bộ mà thật thà, thẳng thắn thì bị Ðảng, những người của đảng giết hoặc đẩy ra khỏi tổ chức. Như vậy thì đất nước còn có ai trung với nước, hiếu với dân nữa.

Ðảng cộng sản hiện nay do tham nhũng lan tràn nên Ðảng luôn kêu gọi đảng viên "phê và tự phê" thì cũng chẳng khác gì câu khẩu hiệu "Dân giàu, nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ văn minh" hoàn toàn dối trá mà thôi. Một đất nước thì cần có cơ chế chính trị đúng đắn để buộc mọi người phải sống và làm việc theo pháp luật. Ðảng trị, độc tài tuyệt đối thì Ðảng cũng không làm việc theo luật pháp và chả có ai làm việc theo pháp luật cả. Ðất nước nào cũng vậy cái đức là gốc, luật pháp là ngọn. Khi cái gốc đã chết thì cái ngọn héo rồi chết là tất yếu.

Một Ðảng cầm quyền trong 32 năm đã đưa đất nước đến bờ vực thẳm nên đến năm 1986 Ðảng đã phải hoàn toàn từ bỏ chủ nghĩa, lý tưởng, tiêu chí ban đầu của mình để đi vào kinh tế thị trường, thực tế là đi theo chủ nghĩa tư bản. Nhưng Ðảng vẫn luôn hô hào "Chủ nghĩa Mác - Lê nin" thì còn gì là hiện thực, còn gì là lẽ phải nữa.

Ðất nước Việt Nam nếu đạo đức và lòng người bị băng hoại như thời cộng sản ngày nay thì dân tộc ta không thể đánh đuổi được thực dân Pháp.

Chắc chắn trong 4000 năm lịch sử của dân tộc. Chưa bao giờ đất nước lại suy thoái đạo đức như thời cộng sản. Con người thời nay không có niềm tin, không có đạo đức và chỉ sống vì bản thân mà thôi. Bởi vậy chả có mấy ai nghĩ đến dân đến nước cả. Sự thực Ðảng cộng sản là một đảng ăn cướp sống trên luật pháp và luôn đàn áp nhân dân mà thôi. Ðảng cộng sản phá hoại đất nước dẫn đến kinh tế nghèo đói, nhân dân lạc hậu. Ðồng thời phá hoại cả nhân cách, đạo đức con người nữa.

Khổng Tử có câu "Thật vô phúc khi được sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng lại không có nền giáo dục". Gia đình giàu có mà con cái không có nền giáo dục, không có đạo đức thì đồng tiền đã tạo điều kiện cho con cái truỵ lạc, hưởng thụ dễ trở thành những kẻ bất nhân, phá hoại mà thôi. Chính vì vậy mà thời nay hàng triệu gia đình bị tan nát, đổ vỡ do cha mẹ, do con cái không có đạo đức, nhân cách gì cả.

Pascal khi luận về con người ông đã viết "Con người vừa là thánh, vừa là thú". Con người sống trong chủ nghĩa cộng sản thì phần thánh biến mất. Còn phần thú thì trỗi dậy phát triển không ngừng.

Nhưng thật may cho loài người và dân tộc chúng ta bởi con người thì "Nhân chi sơ tính bản thiện" và con người có đạo đức tự nhiên. Nhờ vậy chúng ta có quyền hy vọng xây dựng lại đất nước, xây dựng lại con người sau khi Ðảng cộng sản đổ vỡ.

Trong sách (Cổ học tinh hoa) chuyện 231 chuyện "Quý lời phải nói" Tôi xin trích: Thanh Quyên "Nếu nhà vua khéo sửa sang chính sách nước Tấn, trong được lòng quan, ngoài được lòng dân, thì dù cho còn con nhà họ Loan mà làm gì được vua . Nhưng nếu nhà Vua không sửa sang chính sách nước Tấn. Trong mất lòng quan, ngoài mất lòng dân, thì ngay những người ngồi trong thuyền này cũng đều là con nhà họ Loan cả (họ Loan là họ chống lại vua Tấn).

Vua khen: Người nói phải lắm

Chính Ðảng cộng sản do độc tài toàn trị bất nhân nên đã làm mất lòng quan và mất lòng dân. Cho nên hiện nay đã có hàng vạn đảng viên đảng cộng sản, hàng nghìn trí thức học giả tâm huyết với dân, với nước đang đấu tranh, phê phán cũng như kêu gọi đảng cải cách triệt để đi vào dân chủ đa nguyên thật sự. Công nhân nay đã đình công, nông dân nay đã biểu tình chống lại đảng tham quyền, tham ô ngày một nhiều. Ðảng cộng sản không thể tồn tại nổi với trào lưu và tinh thần dân chủ đang ngày càng một lớn mạnh hiện nay.

Một người khôn ngoan thì sống vì lẽ phải, vì nhân dân và luôn biết trước thời đại, biết trước đất nước rồi sẽ đi về đâu. Bởi vậy tôi mong mọi người hãy nhìn thẳng vào sự thật cùng nhau đoàn kết đấu tranh để đưa nước ta đi lên dân chủ giàu mạnh thật sự.


Phạm Hồng Đức
Huyện Thanh Chương tỉnh Nghệ An
(gia ddinh cach mang)

Trang số : 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 Trang số:10

http://www.to-quoc.net/memo/archives/index2.html


Ghi chú:
Lenine cướp chính quyền của Nga hoàng 1917
---------

HY Pham Minh Man:
Cách suy nghĩ, cách nói, cách làm không nhằm đến mục tiêu nầy, có phải do sự soi dẫn của Thánh Thần, do tinh thần đức tin, hay do tà thần, do tâm thần, hoặc do tinh thần thế tục hay do thần khí nào khác?
+ Được tự do mà không được “ăn học” (ở trong rừng ra), nhiều người không thể sống xứng với phẩm cách làm người. Vì lẽ không được “học”, nhiều người chỉ biết “ăn”. Ăn mày, ăn cắp, ăn trộm, ăn cướp. Khi có thế lực, thì ăn hiếp, ăn gian, ăn hối lộ. Khi có tiền, thì ăn xài, ăn chơi….
+ Vậy để có thể sống xứng với phẩm cách làm người, cần có sự giáo dục toàn diện. Giáo dục toàn diện gồm có trí dục, thể dục, kỹ dục và đức dục. Đối với người công giáo, phải cộng thêm dưỡng dục đức tin

trich

Phỏng Vấn Luật Sư Bùi KimThành : không điên bị buộc phải điên !

Phỏng Vấn Luật Sư Bùi KimThành không điên bị buộc phải điên !

Biến Cố Vịnh Bắc Việt: Những Bí Ẩn Trong Vụ Hải Quân Trung Quốc Tàn Sát Ngư Dân Việt Nam

Biến Cố Vịnh Bắc Việt: Những Bí Ẩn Trong Vụ Hải Quân Trung Quốc Tàn Sát Ngư Dân Việt Nam

dimanche 22 juillet 2007

Kính gởi đồng bào Dân Oan.


Lá thư Thăng Tiến
Kính gởi đồng bào Dân Oan.

20.07.2007

Kính thưa đồng bào,

Vào ngày mùng 3 tháng 2 năm 1930, Hồ Chí Minh đã đem vào xã hội thuần lương của Việt Nam lý thuyết tam vô là vô gia đình, vô tổ quốc, vô xã hội và đã gầy dựng trên đất nước này một cơ sở của cộng sản với tên gọi là đảng Cộng Sản Đông Dương.

Từ ngày cộng sản xuất hiện trong cuộc sống của xã hội Việt Nam đến nay, người dân Việt Nam không có được một niềm vui, không có được một ngày an bình. Trái lại, dân chúng Việt Nam từ cả hai miền đã phải chứng kiến những thảm cảnh không hề có trong lịch sử dân tộc ta:

1. Trong cuộc chiến kháng pháp dành độc lập, CSVN đã khống chế tổ chức Việt Minh, bên ngoài thì hô hào toàn dân kháng chiến, nhưng trong thực tế thì cài đặt bao nhiêu mưu mô thâm độc để thủ tiêu những nhà ái quốc và đồng bào nhằm thực thi mưu đồ độc chiếm chính quyền.

2. Sau khi cướp công kháng chiến của toàn thể dân, vào ngày mùng 2-9-1945, Hồ chí Minh và đồng bọn đã thiết lập chế độ Cộng Sản trên phần đất của quê hương Việt Nam và đày một nửa đất nuớc Việt Nam vào ách thống trị bạo tàn của họ.

3. Để thực hiện chính sách tam vô, Hồ chí Minh và đồng bọn đã ký hiệp định chia đôi đất nước vào ngày 20-7-1954, để chúng được tự tung tự tác trên một nửa lãnh thổ của Việt Nam Chẳng bao lâu sau, chính Hồ chí Minh và Đặng Xuân khu đã mở chính sách đấu tố nhân dân trên toàn diện đất bắc với một mục đích duy nhất là giết người và cướp của. Cuộc được gọi là hội đáu tố này đã làm cho hơn hai trăm ngàn gia đình Việt Nam rơi vào trong thảm cảnh. Người thì bị chúng giết giữa chợ, giữa đồng, kẻ thì bị chúng đày lên vùng rừng thiêng nước độc mà chết dần chết mòn. Đây là thời cực thịnh của cộng sản Việt Nam. Ruộng lúa thì thành ruộng máu và chả có bờ lau bụi cỏ nào mà không có xương ngươì bị chết chém.

4. Vì muốn tiêu diệt tình người, xoá bỏ nền tảng nền luân lý, đạo đức của gia đình, của xã hội Việt Nam, họ đã ngày đêm huấn luyện, đào tạo ra hàng ngũ cán bộ, đảng viên vô nhân tính rồi đồng loạt tung hàng ngũ cán bộ này về quê quán mà đấu tố bố mẹ ruột, bố mẹ chồng, bố mẹ vợ, anh em , thân nhân của chính mình và những người đã từng nuôi đưỡng họ trong cuộc kháng chiến vừa qua. Đây là một chính sách dã man nhất trong muôn vàn những chính sách bất nhân của cộng sản đã thi hành. Bởi vì với cuồng lực, họ đã tận tình chém giết tình nghĩa của đồng bào ta. Họ đã dùng bạo lực tuyệt đối để khủng bố đời sống của nhân dân ta. Họ đã chém chết, thủ tiêu niềm tin của con người với con người.

5. Phạm bấy nhiêu tội với nhân dân miền bắc còn chưa thỏa mãn lòng độc ác, Hồ chí Minh và bọn tay sai Phạm văn Đồng còn ký những cái gọi là nghị định thư để nhượng đất, nhượng sông biển của tiền nhân cho bọn Tàu cộng. Đồng thời, để khỏa lấp tội ác của mình, họ lại đẩy cả nhân dân miền bắc vào cuộc chiến với miền nam bằng chiêu bài “ chống Mỹ cứu nước’ để hàng triệu nhân sinh đồ thán, chết oan.

6. Rồi trong cuộc chiến, Hồ chí Minh và CSVN đã không từ bỏ mọi hành vi độc ác nào. Nhà thờ, chùa chiền, trường học đều là những mục tiêu của đạn pháo Nga Tàu. Đã thế, như những con thú hoang, họ đã tàn sát gần năm ngàn đồng bào Huế trong tết Mậu Thân mà họ gọi là chiến thằng để dâng công cho đảng cộng sản quốc tế.

7. Rồi khi cuộc chiến tàn, đồng bào miền nam đã phải chứng kiến những cảnh trộm cướp mà kẻ cướp chính là nhân viên cường quyền, công an cán bộ và bộ đội Việt cộng tung hoành ở miền nam. Có thể nói, họ đã vặn đến từng con ốc, tháo từng cái cánh cửa của những cơ sở miền nam mà đem về làm tài sản riêng của mình.

8. Trộm cắp hết của công ở miền nam vẫn không thỏa túi tham, họ đã mở ra sách lược đánh tư sản mại bản, rồi nông công thương ở miền nam. Mục đích của những cuộc tấn công này là vơ vét, cướp đoạt tài sản của nhân dân cho vào túi tham riêng.

9. Đã phạm bấy nhêu tội ác vẫn chưa thỏa dạ, họ còn xô đẩy người dân Việt ra khơi để cướp nhà, cướp đất của những người ra đi. Nơi thì dân chúng đi chui, nơi thì cường quyền, công an địa phương tổ chức bán bãi, bán tàu, lấy vàng bạc chia chác cho nhau. Mặc cho con tàu không đủ tiêu chuẩn an toàn chở cả ngàn, cả trăm người chìm xuống lòng biển khơi, miền là họ đã làm xong nhiệm vụ thu tiền bán bãi.

10. Khi không thể vơ vét vàng bạc, tiền của của nhân dân qua việc vượt biên được nữa, họ liền mở ra những chương trình gọi là quy hoạch, xây dựng, cũng không ngoài mục đích tìm cách vơ vét tài sản của đồng bào. Nay vùng này lên quy hoạch, mai vùng khác sắp khởi công. Người dân lóng ngóng như gà phải cáo, sợ mất đất mất nhà không, liền bán rẻ tài sản của mình cho bọn lái thầu CSVN. Kết qủa, nhà đất lại mỉm cười chạy vào túi của bè lũ gian ác CSVN.

11. Hết moi tiền của trong quy hoạch, cộng sản Việt Nam lại quay sang ngoại quốc mà khẩn khoản van nài những người mà họ láo lếu gọi là cao bồi đĩ điếm chạy theo ôm chân đế quốc để van lạy họ trở về thăm quê hương. Và nhờ những người này mà họ lại có thêm được những đồng ngoại tệ để mà chung vốn cho nhau làm giàu.

12. Sau 32 năm CSVN cưỡng chiếm miền nam. Người dân trong nước một ngày một khốn khổ lầm than, xã hội thì xa đọa, văn hóa thì suy đồi, trong lúc tham quan, cán cộng một ngày một thênh thang trong cảnh xa hoa, hưởng lạc. Không có một cấp cán bộ nào của đảng và nhà nước cộng sản mà không biết trộm cắp hối lộ, riêng cấp lãnh đạo thì trở thành những nhà tỷ phú có hàng tỷ, hàng trăm triệu đô la gởi trong các ngân hàng của ngoại quốc. Tiến ấy ở đâu ra, nếu không phải là trộm cướp vơ vét của nhân dân và tranh nhau bán tài nguyên của đất nước cho ngoại nhân?

13. Nay cái chiêu bài chống Mỹ cứu nước đã rớt xuống rồi. Từ Võ văn Kiệt, Phan Văn Khải đến Nguyễn tấn Dũng, Nguyễn Minh Triết đều một lòng cúc cung, cúi rạp mình xuống mà van lạy Mỹ ban bố cho một chút ân huệ ngoại giao với lời xin hứa trăm điều ngoan ngoãn .Nhưng lòng phản trắc của loài bất nhân đã vốn sẵn trong máu huyết., nên ngay sau khi họ nhận được chút ân huệ của tây phương, họ đã….rửa mặt cho cái nhục nhã kia bằng cách Bịt Mịệng Công Lý và đàn áp dân oan,

14. Tấm hình họ bịt miệng Linh Mục Nguyễn văn Lý thì nay đã đi cùng khắp thế giới, đến tận tay và vào từng nhà rồi. Cho đến đời đời họ không bao giờ rửa sạch được nhơ nhớp này . Hơn thế, tấm hình ấy đã là bản án tử cho họ và nhân dân Việt Nam chúng ta đang vững vàng tiến bước trên đường giải thể chế độ cộng sản bất nhân này.

Thưa đồng bào dân oan trong cả nước. Không phải chí có những người đi biều tình mới là dân oan, nhưng toàn thể dân ta đã và đang là dân oan, là nạn nhân của một chế độ phản nhân bản, phản khoa học, phản tiến bộ đã bị thế giới loài người chính thức lên án, từ bỏ, nhưng rất đáng buồn còn tồn tại trên quê hương Việt Nam yêu dấu của chúng ta. Đồng bào ta có đi khiếu kiện đến hết đời cũng không bao giờ có được câu trả lời của bọn cướp bất nhân. Theo đó, chúng ta chỉ còn một con đường duy nhất để đi. Hãy cùng nhau vùng dậy giải thoát khỏi ách kềm kẹp của giai cấp cán bộ cộng sản thống trị để đem yên vui, no ấm lại cho mình và cho con cháu mai sau..

Hỡi toàn thể đồng bào, Giờ Lịch sử đã điểm, tiếng trống Diên Hồng đang liên hồi thôi thúc chúng ta vùng lên đòi quyền sống. Đảng Thăng Tiến Việt Nam nguyện chung lòng chung sức với toàn thể đồng bào trong việc khai mở chiến dịch Diệt độc tài, gian ác cứu Nước.

Dân oan nhất định thắng. Độc tài cộng sản Việt Nam nhất định phải bị tiêu diệt.

Thân ái kính chào đồng bào

Đảng Thăng Tiến Việt Nam
http://tiengnoitudodanchu.org/vn/modules.php?name=News&file=article&sid=4376

dimanche 15 juillet 2007

Bế mạc Hội nghị Trung ương 5

Bế mạc Hội nghị Trung ương 5

15/7/2007

Báo chí là một trong những vấn đề trọng tâm của Hội nghị TW 5
Hội nghị Trung ương Đảng CS Việt Nam lần 5 vừa bế mạc hôm thứ Bảy với bốn nghị quyết mới.
Đó là các nghị quyết về "Công tác tư tưởng, lý luận và báo chí trước yêu cầu mới", Tăng cường công tác kiểm tra giám sát của Đảng", "Tiếp tục đổi mới phương thức lãnh đạo của Đảng đối với hoạt động của hệ thống chính trị"; và "Đẩy mạnh cải cách hành chính, nâng cao hiệu lực, hiệu quả quản lý của bộ máy nhà nước".

Tuy nhiên một trong những kết quả quan trọng nhất của hội nghị lần này vẫn là thống nhất về cơ cấu tổ chức Chính phủ nhiệm kỳ Quốc hội khóa XII và giới thiệu nhân sự lãnh đạo các cơ quan Nhà nước để Quốc hội bầu và phê chuẩn.

Khi được hỏi đánh giá về Hội nghị TW lần này, Bộ trưởng Bộ Công nghiệp Hoàng Trung Hải, người được cho là sẽ lên làm Phó thủ tướng, đã từ chối trả lời BBC Việt ngữ.

Trong bài phát biểu bế mạc, tổng bí thư Nông Đức Mạnh nói rằng công tác báo chí cần khắc phục bằng được những khuyết điểm kéo dài, bảo đảm báo chí là tiếng nói của Đảng, của Nhà nước, của tổ chức chính trị - xã hội.

Ông Mạnh nói: “Báo chí là diễn đàn của nhân dân dưới sự lãnh đạo trực tiếp của Đảng, sự quản lý của Nhà nước và hoạt động trong khuôn khổ của pháp luật”.

Trừ báo Nhân Dân và báo điện tử Đảng Cộng sản Việt Nam trích đăng bài phát biểu của ông Mạnh, báo chí trong nước không đề cập nhiều đến sự kiện này, nhất là vấn đề thay đổi nhân sự cao cấp.

Quốc hội khóa XII sẽ khai mạc phiên thứ nhất tại Hà Nội ngày thứ Năm 19/7 tới. Bầu chọn nhân sự là công tác chủ đạo trong phiên họp Quốc hội lần này.

Cơ cấu nhân sự

Hội nghị Trung ương đảng Cộng sản Việt Nam được nói đã hoàn tất cơ cấu nhân sự cho các cơ quan quyền lực cao nhất.

Tin từ Việt Nam và các cơ quan truyền thanh nước ngoài nói về một dàn các tân bộ trưởng và phó thủ tướng trong chính phủ.

Theo những nguồn đó, chính phủ sẽ có thêm hai phó thủ Tướng là ông Hoàng Trung Hải và ông Nguyễn Thiện Nhân.

Tổng cộng lại con số các phó thủ tướng là năm người và theo ý của Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng, thì cả năm đều ngang nhau, không còn chức phó thủ tướng thường trực, hiện nay do ông Nguyễn Sinh Hùng nắm.

Đây chỉ là phương án do Trung ương Đảng đề xuất và còn phải đợi quốc hội thông qua rồi chủ tịch nước phê chuẩn.

Tuy thế, nếu mọi thứ không thay đổi thì cải tổ trong chính phủ được đánh giá là trẻ hóa và trí thức hóa mạnh hơn trước, với các nhân vật 'kỹ trị' có hiểu biết quốc tế tốt hơn nay được đề cao.

http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/story/2007/07/070715_partymeeting.shtml

vendredi 13 juillet 2007

Trao đổi Thư tín với Thính giả (ngày 12-7-2007): về HCM

Trao đổi Thư tín với Thính giả (ngày 12-7-2007)
2007.07.12
Việt Long, phóng viên đài RFA

Tuần này vẫn có thư về diễn đàn bạn trẻ, trong đó có một thư rất nóng bỏng của một phụ nữ. Một số thư trả lời bạn Trường Giang, một thư đáp lời lá thư viết cho bạn Trường Giang hồi tuần trước, và nhiều thư liên quan đến những đề tài khác. Chúng tôi sẽ tóm lược và nêu lên được càng nhiều càng tốt, nhưng không dám hứa là sẽ đầy đủ tất cả.
Bấm vào đây để nghe tiết mục này
Tải xuống để nghe

Thư thính giả từ Việt Nam gửi đến Ban Việt Ngữ RFA.
Trước hết mời quý vị nghe một bức thư nóng bỏng, liên quan đến Diễn đàn bạn trẻ, nhờ Nhã Trân đọc dùm:

“Tôi, Ngoc Thuy, xin được gửi một nụ hôn yêu thương đến anh Thanh trong diễn đàn Cảm Nhận Của Giới Trẻ Ngày Nay về Lãnh Tụ Hồ Chí Minh trên RFA ngày 4 tháng 7 vừa qua của Trà Mi, vì anh Thanh đã khổ tâm tìm kiếm sự thực về vĩ nhân Hồ Chí Minh mà Liên Hiệp Quốc phủ nhận rằng ‘đáng tiếc chưa có văn bản nào công nhận là một danh nhân văn hoá’.

Qua RFA, tôi gửi đến bạn Thanh, tình yêu mãnh liệt và nồng cháy của tôi. Ngọc Thuý, một phụ nữ Việt Nam quê ở Gò Công.” Thiệt là nóng sốt phải không các bạn? Thư bạn Frank Nguyễn hỏi điạ chỉ email của bạn Thanh mà vừa được trao một nụ hôn ảo đó, thì đã được chuyển đến Thanh để tuỳ bạn ấy định lịêu.

Bạn Thanh có thư cảm ơn tất cả các bạn đã dành cho Thanh quá nhiều cảm tình. Ba email từ Việt Nam và một từ nước ngoài nói là muốn tham gia chương trình diễn đàn bạn trẻ, thì đã được trao cho Trà My, không nêu danh tính cùng số điện thoại ở đây.
Về lãnh tụ Hồ Chí मिन्ह

Thư bạn Vinh viết: “Diễn Đàn Bạn Trẻ về lãnh tụ Hồ Chí Minh thật tuyệt vời. Hoan hô Trà Mi và các bạn trẻ, đặc biệt là anh Thanh.”

Thư của ông Vũ Đình Bổn: “Vì in lầm hay cố ý, sách giáo khoa dạy chúng ta: hai cọng hai là ba. Nếu là học sinh khá, ta sẽ kiểm chứng qua thầy cô, cha mẹ, bạn bè, hoặc qua các nguồn tài liệu, sách vở khác.

Nếu học như con vẹt, chỉ biết lập lai những gì được in, được dạy, mà không kiểm chứng, thì có khác chi con ếch nó ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất dày là gì, hoặc như con ngựa thồ, mắt bịt tai che, chỉ biết một đường là tiến lên phía trước mà không biết mình tiến về đâu!”

Thư của bạn Rambo Phạm, xin tóm lược: “Hoan hô việc làm vô cùng tích cực này của ban Việt Ngữ RFA। Rất tuyệt vời về việc giải tỏa huyền thoại về ông HCM. Qúy đài là một cơ quan truyền thông được nhiều thính gỉa tại quê nhà đón nghe nên ảnh hưởng của RFA vô cùng quan trọng.

Vì bóng ma thần tượng HCM bao trùm cả đất nước hình chử S. Vì Cộng Sản VN luôn chủ trương thần thánh hóa ông HồChi Minh để còn chỗ dựa vững chắc cho độc quyền toàn trị. Các cơ quan truyền thông VN luôn tuyên truyền theo lệnh của Đảng Cộng Sản VN, nên các bạn trẻ trí thức trưởng thành sau 1975 bị nhồi sọ từ khi các bạn mới lên 5 tuổi qua bài hát: "Ai yêu bác HCM hơn các em nhi đồng..."

Sau 12 năm học trung học và 4 năm ở Đại Học thì thần tượng HCM đã ăn sâu đậm trong tim,óc. Chúng tôi có vài người cháu con của cô em đang theo học tại DH KT thương mại tại SG trao đổi qua điện thoại các cháu tôi luôn xem HCM là "Thánh" dù chúng tôi luôn gởi tài liệu và giải thích về hiện tượng HCM, nhưng nói thật tơ'i hôm nay các cháu tôi vẫn còn hoài nghi những điều tôi trình bày.”

Về thư của bạn Trường Giang tuần trước

Một đề tài khác được quan tâm, là thư của bạn Trường Giang tuần trước, nội dung chỉ trích đài RFA làm việc xấu theo gương xấu của Mỹ. Thư bạn Paul-dta viết:
“Chào quý đài RFA. Theo tôi nghĩ: đồng chí Trường Giang đã giác ngộ triệt để tư tưởng Hồ Chí Minh và thấm nhuần chủ thuyết cộng sản nên không muốn đất nước Việt Nam rơi vào địa ngục tư bản, mà phải theo đường lối cộng sản xã hội chủ nghĩa là một thiên đường cho nhân loại, cũng như Bắc Hàn đang theo đuổi.

Có phải ý của đồng chí ấy là như vậy chăng? Người Mỹ đã bỏ nhân mạng và tiền bạc vật chất trong các cuộc chiếm, như chiến tranh thế giới thứ hai, rồi bán đảo Triều Tiên và Việt Nam… để ngăn làn sóng đỏ cộng sản, và mới đây là những cuộc chiến chống khủng bố.

Thử hỏi đồng chính Trường Giang, Đế Quốc Mỹ thu lợi được những gì? Đất nước Việt Nam còn trong đói nghèo sau hơn 30 năm hoà bình, đảng CSVN vẫn còn bóp chẹt người dân khiếu kiện và những người bất đồng chính kiến, nạn tham nhũng tràn lan từ khắp nơi tại quê nhà, báo chí có fám chỉ trích sai trái của Đảng hay không, người dân có được tự bàu chọn người lãnh đạo quốc gia hay chăng, và còn nhiều điều mà tại Việt Nam vẫn còn bất cập.

Đồng chí Trường Giang cảm thấy cái nhục nào hơn khi phải van xin kẻ tù Đế Quốc Mỹ vào WTO và quy chế bình thường vĩnh viễn thương mại PNTR. Chủ tịch CSVN Nguyễn Minh Triết sang Hoa Kỳ được cộng đồng người Việt hải ngoại chào đón như thế nào? Nguyên thủ quốc gia khác khi đến Mỹ các cộng đồng quốc đó đón tiếp thật thân ái trân trọng, còn Việt Nam thì ngược lại, lý do vì sao? Tại sao người ta thù ghét cộng sản đến như vậy? Đồng chí Trường Giang có hiểu vì sao không?

Hy vọng những lời lẽ này đến với những ai có những ý tưởng như đồng chí vẫn nhìn với đôi mắt màu đỏ cộng sản.”

Một thư khác của bạn trẻ TNH viết, có vẻ thông cảm hơn: “ Cháu ở TPHCM, kêu bác Trường Giang bằng bác, vì thấy bác ấy còn tư duy thời chiến tranh lạnh quá đi, tức nhiên là già hơn ba cháu. Thư bác nói nghe như trong mấy cuốn sách cũ của Nhà nước ta mà bây giờ cũng khó kiếm rồi, cháu đọc được là nhờ may thấy còn sót trong mấy thùng sách bán ký lô.

Bác TG nên nhớ là chủ tịch nước của ta mới ký đâu gần 7 tỉ đô la với Mỹ. Bác nói đồng tiền Mỹ dơ bẩn là có ý đồ nói chủ tịch nước muốn kiếm về 7 tỉ cái sự dơ bẩn phải hông? Bác coi chừng cháu kêu công an tới hỏi thăm làm việc đó nghe...” Thư bạn Nguyen từ Arizona, Hoa Kỳ, xin đọc sau khi lược bỏ vài chữ hơi quá đáng: “Thưa anh Trừơng Giang, hiện nay tôi đang sống tại tây nam Mỹ, rất hân hạnh được trao đổi với anh qua làn sóng và web của RFA. Trước hết tôi xin hỏi sức khoẻ của anh.

Vừa rồi qua mục thư tín của đài tôi có nghe anh nói trong chúng tôi ai là ‘kẻ phản bội ôm tử bản Mỹ để ăn những đồng tiền dơ bẩn’ v..v.. Thì tôi xin trả lời cho cái tư duy tà kiến cảu anh như sau:

Thưa anh Giang, anh quên rằng chỉ cách đây mới hơn 2 tuần thôi thì ông Nguyễn Minh Triết cùng một đoàn tháp tùng đông đảo có các thương gia đã qua Mỹ với mục đích gì? Có phải là để ôm các ông tư bản Mỹ để ăn các ‘đồng tiền dơ bản’ như anh nói không, xin vui lòng trả lời cho tôi nhé.

Bên cạnh, đã hàng năm nay rồi chính quyền Việt Nam bắt buộc phải mở cửa để mời các tư bản Đài Loan, Đại Hàn, Singapore, Nhật Bản v.v.. vào Việt Nam có phải để họ đem đôla do8 bản vào như anh nói không anh Giang?

Các ông quan chức của các nước độc tài thừơng hối lộ tham ô ngập đầu thì là ăn những thứ tiền ‘trong sạch’ phải không? Nói ra tôi biết ngay là anh thuộc thành phần nào trong XH VN rồi, anh sống sung túc mà, anh có biết nỗi nghèo khổ của bảo người dân không? Chúc anh luôn khoẻ.

T/B: Tôi xa Việt Nam đã lâu nên khi tôi nói năng có chỗ nào sai phạm mong anh bỏ qua cho nhé. Thân chào anh…”

Bạn Trường Giang tuần này có viết thư, nhưng thư đả kích một người khác với những lời lẽ nhục mạ. Vậy là vi phạm hai điều: dùng diễn đàn này cho ý riêng, và sử dụng ngôn từ không thích hợp. Thêm nữa, trong thư bạn tự nhận bạn là người trẻ tuổi sống ở nước ngoài, nhưng chúng tôi lại phát hiện email của bạn gởi đi từ Việt Nam. Thế là không nói đúng sự thật. Vì vậy chúng tôi không đọc thư của bạn lần này.

Tiện đây xin nhắc lại luật chơi của chúng ta về xuất xứ của các lá thư. Qúy vị có quyền dùng bút danh, không dùng tên thật, có quyền nói hay không nói đến tuổi tác hay nơi gửi thư... để tránh phiền phức, sách nhiễu từ nhiều phía khi phát biểu về những vấn đề tế nhị.

Nhưng yêu cầu đừng nói khác sự thật, ví dụ nam giới mà xưng là phụ nữ, người trẻ nhận là người già, hoặc ngược lại, vân vân. Như vậy để chúng ta giữ nguyên tắc thành tín với nhau, trên căn bản tự giác không nói sai sự thật. Mong được các bạn đồng ý, nhé. Thư ký tên là duy-đ- k: “Tôi hiện tại sống ở Bắc Âu là những nước Dân chủ của Châu Âu này… nên khi nghe bức thư của ông Trường Giang nói về những nước Đông Âu là những nước cộng sản thuộc khối Liên Xô cũ mà ông nói về vấn đề Kosovo, Bosnia có hàng trăm ngàn người bị giết và bị chôn sống đó, cũng chính là do cái chủ nghĩa cộng sản và chế độ độc tài đó thôi.

Chính vì vậy cho nên Liên Hiệp Quốc mới vào để ngăn chặn, lính Mỹ phải đổ máu, và có rất nhiều người dân ở đó phải đi ti nạn cộng sản khắp nơi, không khác gì cộng sản Việt Nam, giết người chôn sống tại cố đo Huế ở Việt Nam Mậu Thân 1968. Hôm nay những nước Đông Âu này đã khá hơn là nhờ chủ nghĩa cộng sản đàn anh Liên Xô sụp đổ. Bây giờ họ cũng đang phát triển như những nước Tự do.

Thế kỷ 21 rồi ông Trường Giang ơi. Nên nhớ một điều: Cộng sản có mặt ở nơi nào thì chết chóc, đổ vỡ, tang thương xảy ra ở nơi đó. Cộng sản có mặt nơi nào thì xương thành núi, máu thành sông, tội ác tày trời, đời đời nhớ mãi. Xin chào.”
Một lá thư của bạn Lieu Tu Nguyen, phản bác những thư viết về chuyến đi của chủ tịch Nguyễn Minh Triết

“ Các vị nói chúng tôi là "ĐỪNG NGHE CỌNG SẢN NÓI MÀ XEM CỘNG SẢN LÀM.". Nhưng tại sao các vị ko nói ngược lại là :"ĐỪNG NGHE MỸ NÓI MÀ XEM MỸ LÀM"? Các vị có thấy Mỹ đã làm giúp chúng ta được gì ko?Sao ko giúp cho VN thêm giàu mạnh, người dân ấm no, sao cứ chỉ trích làm gì?Chỉ nói và nói, chả làm gì cả. Thế thì có phải là hơi ngược đời?

Đành rằng có những người tham ô ko làm đúng chức trách, nhưng cũng đâu phải ai cũng vậy. Mỹ nói mà Mỹ có làm gì đâu? Biểu tình thì nước nào chả có, VN chẳng ngoại lệ. Bàn tay có ngón ngắn ngón dài, nước nào cũng có cái nhược điểm. Sao ko giúp đỡ gì mà cứ nói và nói ko? Toàn là lời nói gió bay, các vị chỉ có thể nói thôi chứ làm gi được đâu. Mai mốt làm ơn đăng tin nào hay hay 1 chút, tối ngày toàn mấy tin dở hơi, toàn phỏng vấn và toàn nói với nói, xạo cũng chả ai biết.”

Bạn Lieu Tu Nguyen viết một lá thư rất chân thật, nghĩ sao nói vậy, và nói khá dí dỏm. Nhưng bạn trách chúng tôi chỉ nói với nói thì quá oan sai, vì làm phát thanh chẳng lẽ lại không nói? Không nói thì làm gì đây? Bạn lại chê toàn mấy tin dở hơi, OK, thì bạn nghĩ vậy chúng tôi cũng phải chịu, nhưng nói là xạo cũng chả ai bíêt thì xin xác nhận là không có xạo, vì chúng tôi ghét cái vụ xạo xự nhất trên đời. Bạn có thể tin cậy chúng tôi được đấy, nhé.

Thư của một bác cao niên: “Tôi là một thính giả cuả RFA, tên là Vũ Công Tám. Năm nay tôi đã ngoài 70 tuổi và có rất nhiều nỗi bức xúc về chính phủ Việt Nam. Tôi đã hy sinh bao nhiêu xương máu để giành độc lập cho nước nhà, nhưng rồi không nhận được gì ngoài sự phẫn nộ và căm hận về một chế độ thối nát.

Khi tôi tìm đến RFA và nhận được sự đồng cảm qua những phóng sự thực tế, tôi cảm thấy mình đang được nghe sự thật và sự thật. Nhưng bây giờ tôi muốn coi tin tức và nghe đài RFA nhưng không thể. Hy vọng quý đài có thể thường xuyên gửi cho tôi những loạt báo mới nhất được cập nhật hằng ngày, cũng như cách vượt tường lưả để nghe đài. Mong quý đài đáp ứng được nguyện vọng này.”

Thưa bác Tám, chuyên viên kỹ thuật của ban sẽ liên lạc thẳng với bác về chuyện kỹ thuật. Cám ơn bác đã dành cho RFA sự tin cậy và thương mến, khiến anh chị em chúng tôi rất cảm kích.

Thư của bạn Chúc thấy toàn dấu hỏi, không đọc được, vui lòng gửi lại bằng Unicode, VNI hoặc VIQR. Trước khi gởi bạn phải select all và chọn font của unicode hay các program vừa nói, thì chúng tôi mới đọc được. Thư bà Đào thị Phương Lan nhờ công chuyện từ thiện, chúng tôi sẽ tìm hiểu để giúp, nhưng không hứa là giúp được.

Cuối cùng còn các thư sau đây: Thư ông Nguyễn Tấn Nguyên cám ơn về tin liên quan đến nhà văn Trần Mạnh Hảo, thư của viettrade gửi hai bài phát biểu, thư bạn Tấn Nguyên lưu ý về cơn bão Manyi, thư của hạnh thục nêu giải pháp về giao thông cho Việt Nam, thư Minh Lê muốn giới thiệu việc làm.

Xin cám ơn sự lưu tâm của quý bạn, và xin thưa trong số những việc này có nhiều việc chúng tôi không có khả năng giải quýêt giúp. Mong thứ lỗi. Thư bạn Huy Hoàng không rõ viết về việc gì, xin gửi lại với đề mục cho rõ hơn.

Sau hết, những thư về kỹ thuật và thư hỏi bài vở thì đã được trả lời cho từng người, mong qúy bạn hài lòng. Việt-Long kính chào tạm biệt, hẹn các bạn thứ năm tuần sau. Nhớ ghi lịch nhé, ngày 19 tháng 7 nhé.

Tiếng Việt
© 2007 Radio Free Asia
Các tin, bài liên quan
Trao đổi thư tín với thính giả (Ngày 5-7-2007)
Trao đổi thư tín với thính giả (ngày 28-6-2007)
Trao đổi thư tín với thính giả (Ngày 21-6-2007)
Trao đổi thư tín với thính giả (ngày 14-6-2007)
Trao đổi thư tín với thính giả (ngày 7-6-2007)
Trao đổi thư tín với thính giả (Ngày 31-5-2007)
Trao đổi thư tín với thính giả (Ngày 24-5-2007)
Trao đổi thư tín với thính giả (Ngày 17-5-2007)
Trao đổi thư tín với thính giả (ngày 10-5-2007)
Gửi trang này cho bạn

Dân chủ và tập trung dân chủ - NVT

Dân chủ và tập trung dân chủ (I) Phân tích ...
Dân chủ và tập trung dân chủ (Kết)

jeudi 12 juillet 2007

Xây dựng nhà nước pháp quyền một đảng?

Nguyễn Quang
Gửi cho BBC từ Paris

Ông Nông Đức Mạnh là tổng bí thư đảng Cộng sản Việt Nam từ nhiệm kỳ trước
Đảng chính trị thường được hiểu như một tổ chức tham gia các hoạt động chính trị nhằm giành được quyền lãnh đạo đất nước.

Các hoạt động của đảng cũng luôn luôn hướng tới mục đích cầm quyền như xây dựng cương lĩnh, vận động cử tri, ... các hoạt động này thường bận rộn nhất trong những kỳ bầu cử. Các cơ quan trong đảng do đó cũng được tổ chức nhằm phục vụ mục đích này.

Thông thường các đảng phái không bao gồm các cơ quan thực hiện nhiệm vụ quản lý xã hội bởi đơn giản là khi chưa nắm được quyền thì không thể thực hiện nhiệm vụ này mà phải tập trung vào nhiệm vụ giành chính quyền nói trên, còn khi nắm quyền rồi thì các thành viên đảng đứng trong cơ quan hành pháp là chính phủ, thực hiện quyền và trách nhiệm của mình trong khuôn khổ cơ quan nhà nước này.

Tuy nhiên ở Việt Nam thì Đảng cộng sản Việt Nam, đảng chính trị duy nhất hiện nay, lại bao gồm rất nhiều cơ quan quản lý xã hội và thực hiện nhiều nhiệm vụ quan trọng trong quản lý kinh tế, chính trị và xã hội của đất nước.

Hệ thống lãnh đạo song trùng?

Đảng cộng sản Việt Nam (gọi tắt là Đảng) được tổ chức tương tự như một chính phủ với các ban, tương đương với các bộ. Một ví dụ cụ thể nếu như chúng ta nhìn vào thành phần ban đối ngoại của Đảng (1) thì sẽ thấy bao gồm:


Hoạt động của Bộ chính trị và Ban chấp hành Trung ương được coi là việc "nội bộ Đảng", nhưng quyết định lại liên quan đến vận mệnh cả nước


Nguyễn Quang

-Văn phòng:
- Vụ Nghiên cứu tổng hợp
- Vụ Đông Nam Á - Nam Á - Nam Thái Bình Dương
- Vụ Tây Bắc Âu - Bắc Mỹ
- Vụ SNG-Ban tích – Đông Âu
- Vụ Trung Đông - Châu Phi - Mỹ Latinh:
- Vụ Trung Quốc - Đông Bắc Á
- Vụ Lào - Campuchia
- Vụ Đối ngoại nhân dân
- Vụ Lễ tân - Quản trị:
- Vụ Tổ chức – Cán bộ

Hệ thống này không khác mấy với sơ đồ tổ chức trong Bộ ngoại giao. Trong phần nhiệm vụ của Ban chúng ta cũng thấy chức năng quản lý nhà nước, ví dụ như: (1)

Thẩm định hoặc tham gia thẩm định các đề án về lĩnh vực đối ngoại của các cơ quan Đảng, Nhà nước, đoàn thể ở Trung ương trước khi trình Bộ Chính trị, Ban Bí thư.

Điều này cho thấy Ban đối ngoại Đảng thẩm định cả những đề án thuộc về Nhà nước và đoàn thể, hơn nữa những đề án này lại được duyệt sau cùng bởi Bộ Chính trị, Ban Bí thư thay vì Ngoại trưởng hay Thủ tướng chính phủ. Trong các ban khác chúng ta cũng thấy những cơ quan với những nhiệm vụ tương tự bao phủ mọi vấn đề quản lý kinh tế, xã hội, đối ngoại, tổ chức, ... của đất nước.

Các lãnh đạo Việt Nam và đại biểu tại quảng trường Ba Đình, trước lăng ông Hồ Chí Minh

Về phần địa phương thì mỗi tỉnh, thành lại có Đảng uỷ bao gồm các cơ quan Đảng cấp dưới tương tự, đứng đầu là Bí thư tỉnh uỷ. Trong mỗi cơ quan nhà nước như các Bộ, Vụ, Sở, Ban, Ngành, ... thậm chí trong các Doanh nghiệp Nhà nước, các Trường Đại học, các Hiệp hội cũng luôn tồn tại cấp uỷ Đảng song hành.

Có thể nói rằng tổ chức và nhiệm vụ của Đảng trùng lặp với nhiều tổ chức và nhiệm vụ của Nhà nước, Chính phủ. Với tổ chức và quyền hạn như vậy, Đảng tham gia vào nhiều quyết định quản lý Nhà nước quan trọng trong mọi lĩnh vực từ kinh tế, ngoại giao, quốc phòng đến tổ chức cán bộ Chính phủ, Quốc hội, Toà án, ...Các nghị quyết Đảng được tôn trọng hơn cả những pháp lệnh.

Trong mỗi cấp, ngành thì người có thực quyền cao nhất là Bí thư chứ không phải giám đốc. Một tỉnh quyết định phát triển ngành nào, khu công nghiệp nào thì đều phải có tiếng nói sau cùng của Bí thư tỉnh.

Một ví dụ cụ thể là việc ban hành Chỉ thị 37 về quản lý báo chí vừa qua(3): "Chỉ thị số: 37/2006/CT-TTg, ngày 29 tháng 11 năm 2006, của Thủ tướng Chính Phủ về việc thực hiện kết luận của Bộ Chính trị về một số biện pháp tăng cường lãnh đạo và quản lý báo chí". Chúng ta có thể thấy rằng việc ban hành chỉ thị này chỉ là việc "thực hiện kết luận" của Bộ Chính trị. Ở đây, Bộ Chính trị đã trực tiếp điều hành các cơ quan báo chí, Chính phủ chỉ là cơ quan thi hành mệnh lệnh.

Như vậy mặc dù có sự chồng chéo trong cùng một lĩnh vực giữa các cơ quan Đảng (Ban Tư tưởng văn hoá trung ương) và Nhà nước (Bộ Văn hoá thông tin), nhưng thực chất đã có sự phân quyền khá rõ. Cơ quan Đảng ở vị trí cao hơn, chỉ đạo về đường lối và đưa phán quyết sau cùng. Cơ quan Nhà nước là nơi soạn thảo, đệ trình (lên cơ quan Đảng) và thực hiện đường lối mà cơ quan Đảng phê duyệt.

Việc các cơ quan Đảng điều hành Nhà nước là trái với Hiến pháp và ngay cả với điều lệ Đảng.

Quyền hạn lớn, trách nhiệm nhỏ

Tuy quyền hạn của cấp uỷ Đảng rất lớn nhưng trách nhiệm lại hầu như không có bởi các cơ quan này không bị quy định bởi pháp luật Nhà nước. Quốc hội có thể chất vấn cả Thủ tướng chính phủ theo đúng chức năng, nhưng không ai có thể chất vấn Bộ chính trị bởi Bộ chính trị không phải cơ quan Nhà nước.

Hoạt động của Bộ chính trị cũng như Ban chấp hành Trung ương được coi là việc "nội bộ Đảng", nhưng quyết định của họ lại liên quan đến vận mệnh của cả nước, thực chất là việc "lãnh đạo đất nước không trong khuôn khổ của pháp luật".

Trong hàng chục ngàn vụ tham nhũng trong suốt 20 năm qua, nhiều đảng viên bị truy tố nhưng đều do họ kiêm nhiệm chức vụ nhà nước cụ thể và bị kết tội dựa trên trách nhiệm hành chính của các chức vụ nhà nước này. Một số uỷ viên TW bị truy tố khi họ kiêm nhiệm chức danh giám đốc công an Tỉnh, Bộ, thứ trưởng, ... Chưa có uỷ viên TW hay bí thư Tỉnh uỷ (mà không kiêm Chủ tịch UBND) bị xử lý trước pháp luật. Các thành viên Bộ chính trị cũng dường như nằm trong vòng bất khả xâm phạm.

Một ví dụ điển hình trong việc tham gia quản lý nhà nước mà không phải chịu trách nhiệm là vụ xử án đất đai Đồ Sơn khi Bí thư Thành uỷ Nguyễn Văn Thuận gợi ý chỉ đạo xử án (2). Thực quyền của Bí thư có thể nhận thấy qua lời thành thật của ông Phó chánh án TAND Hải Phòng Dương Văn Thành: "“Sếp” đã có ý kiến, thì mình phải tuân theo chứ"(4).

Vụ việc gây bất bình trong dư luận khiến Thủ tướng phải chỉ đạo nhưng quan chức này rồi cũng không phải chịu trách nhiệm gì về những chỉ đạo của mình cả. Không có quy đinh, luật pháp nào quy định trách nhiệm của Bí thư tỉnh uỷ trong công tác quản lý hành chính cả.

Như vậy có thể thấy rằng thực quyền của các cơ quan Đảng là rất lớn, nhưng trách nhiệm lại gần như không có. Vậy làm thế nào để đưa hoạt động lãnh đạo và quản lý của Đảng vào vòng pháp luật?

Gắn trách nhiệm và khung pháp lý vào sự lãnh đạo của người Đảng viên - mô hình nhà nước pháp quyền một đảng

Dù muốn hay không thì trong bối cảnh chính trị hiện tại, Đảng vẫn lãnh đạo toàn diện, thống nhất từ trên xuống dưới, từ trung ương đến địa phương. Do vậy mà việc người đứng đầu Đảng có xu hướng lãnh đạo những công việc chủ chốt của tỉnh, ngành mình là điều có thể hiểu được.

Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo quân đội và công an

Sự song trùng Đảng, Nhà nước thực ra được phân cấp theo hướng Đảng quyết định về đường lối, Nhà nước triển khai thi hành, điều này có thể hợp lý nếu xét theo chủ trương "Đảng lãnh đạo, Nhà nước quản lý" (trong bối cảnh chính trị là chúng ta thừa nhận sự lãnh đạo của Đảng). Tuy nhiên điều này lại mâu thuẫn với nguyên tắc quản lý của mô hình Nhà nước pháp quyền theo đó mọi đối tượng lãnh đạo cũng như toàn xã hội công dân đều được đặt trong khung pháp lý bình đẳng, công minh. Tình trạng hiện nay đã cho thấy khuyết tật "không xử lý được đảng viên theo pháp luật" của hệ thống chính trị.(5)

Các đề xuất cụ thể

Yêu cầu đặt ra là làm thế nào để gắn trách nhiệm và khung pháp lý vào sự lãnh đạo của người Đảng viên. Để làm được điều này đã có nhiều ý kiến và đề xuất được nêu ra: (trong bối cảnh chính trị hiện tại)

- Đề xuất thứ nhất là theo cách làm hiện nay, chỉ đạo các cấp Đảng không tham gia vào công việc quản lý Nhà nước, nhưng theo những phân tích trên thì đây là điều không thể.

- Đề xuất thứ hai là sát nhập cơ quan Đảng vào cơ quan Nhà nước, nhưng thực tế điều này lại rất khó bởi Đảng cộng sản, trên tư cách là Đảng phái chính trị có quyền tự tổ chức theo ý muốn của mình, đây là công việc nội bộ Đảng.

- Đề xuất thứ ba được coi là khả thi nhất là đưa người đứng đầu cơ quan Đảng giữ chức vụ lãnh đạo cơ quan Nhà nước tương ứng. Đề xuất này gắn chặt quyền hạn của Đảng viên với trách nhiệm Nhà nước.

Theo đề xuất này thì ở cấp cao nhất Tổng Bí thư sẽ kiêm Chủ tịch nước, các Bộ trưởng sẽ phải là uỷ viên Bộ chính trị, ... Trong các cơ quan thì Bí thư đảng uỷ kiêm luôn Giám đốc, trong các địa phương thì Bí thư Tỉnh Uỷ kiêm Chủ tịch Ủy ban Nhân dân.

Cách làm này phù hợp với quyền làm chủ tối cao của nhân dân, của Quốc hội. Khi Quốc hội bầu chọn Đảng cộng sản lãnh đạo đất nước thì Đảng tự đưa người của mình ra nhận trọng trách này, ở đây là Tổng Bí thư. Ở các cơ quan dân cử địa phương (Hội đồng nhân dân) thì cấp uỷ Đảng đưa người đứng đầu là Bí thư ra ứng cử Chủ tịch Uỷ ban Nhân dân. Việc chỉ có một ứng cử viên duy nhất được hiểu là do chỉ có một đảng duy nhất trên chính trường, và hoạt động bầu cử do đó là đúng luật, không mâu thuẫn với quyền làm chủ của nhân dân.

Với cương vị Nhà nước, lãnh đạo Đảng có quyền Nhà nước trong tay và trực tiếp điều hành, không cần phải "lấn sân" nữa. Việc chỉ đạo quản lý kinh tế, xã hội của địa phương có thể được giải quyết ngay trong cơ quan Nhà nước mà không phải "lôi" về Tỉnh uỷ, do vậy mà các cơ quản Đảng cũng dần dần được giảm tải. Không cần phải cấm thì Đảng cũng tự thu gọn các Ban, các nhiệm vụ quản lý xã hội mà chỉ tập trung vào nhiệm vụ chính trị là giữ quyền lãnh đạo theo đúng chức năng của một đảng chính trị. Điều này dẫn đến tiết kiệm ngân sách nhà nước đáng kể.

Mọi quyết định quản lý, dù đứng trên vị trí của người lãnh đạo Đảng, cũng có thể bị xử lý theo pháp luật dựa theo trách nhiệm của chức danh Nhà nước mà người đó có. Ví dụ trong trường hợp trên Bí thư Thuận nếu kiêm nhiệm Chủ tịch UBND có thể bị truy tố theo tội "lợi dụng chức vụ (chủ tịch UBND)".

Biện pháp thực hiện

Mô hình nhà nước pháp quyền với một đảng chủ đạo đang được áp dụng ở Singapore và mang lại nhiều thành công. Thiết nghĩ trong hoàn cảnh nước ta hiện nay, trước khi tìm được một mô hình chính trị phù hợp, có thể áp dụng mô hình này như một sự chuyển tiếp.

Thay đổi (hay cải cách) hệ thống hành chính ở Việt Nam đã được phát động từ rất lâu nhưng tiến triển rất chậm chạp. Xây dựng nhà nước pháp quyền, qua đó mọi chủ thể đều tồn tại và hoạt động trong khuôn khổ pháp luật là điều mà Nhà nước đã đề cập đến.

Nhưng biện pháp thực hiện hiện nay chỉ tập trung vào việc tự giác từ phía người lãnh đạo, tức là Đảng cộng sản. Quyết tâm chính trị của bộ phận này chưa đủ mạnh vì còn nhiều ràng buộc về quyền lợi.

Do đó, để đẩy mạnh việc xây dựng nhà nước pháp quyền cần phải có sự tham gia tích cực của xã hội, của các cơ quan dân cử như Quốc hội và Hội đồng Nhân dân (HĐND). Sự phản biện chính quyền là cần thiết và tất yếu để xây dựng một chính quyền mạnh, không phải vô cớ khi mà báo Tuổi trẻ đã chọn "phản biện xã hội" là nhân vật của năm 2006.

(1) http://www.cpv.org.vn/details.asp?topic=114&subtopic=235&leader_topic=556&id=BT1610653887
(2) http://vnexpress.net/Vietnam/Phap-luat/2006/09/3B9EDF0C/
(3) http://www.vietnamjournalism.com/module.html?name=News&file=article&sid=1569
(4) http://vnexpress.net/Vietnam/Phap-luat/2006/09/3B9EE059/
(5) http://www.vnexpress.net/Vietnam/Phap-luat/2006/05/3B9EA4E1/

Bạn Nguyễn Quang, sinh năm 1980, đi từ Hà Nội, hiện đang làm bằng PhD tại Pháp. Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả. Quý vị có ý kiến tham gia tranh luận xin gửi về vietnamese@bbc.co.uk hoặc dùng hộp tiện ích bên phải.

Xây dựng nhà nước pháp quyền một đảng?

(1) (2) (3) (4) (5)

Về những phát biểu của nguyên Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Văn An