jeudi 14 juin 2007

TẠI SAO HỒ CHÍ MINH LẠI BỊ COI LÀ QUỈ NHẬP TRÀNG

Ông Lê xuân Tá, trí thức cộng sản, cựu Phó Trưởng Ban Khoa học và Kỹ thuật Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam có viết : « Sự ngu dốt và sự thấp hèn tự nó không đáng trách và không làm nên tội ác....

TẠI SAO HỒ CHÍ MINH LẠI BỊ COI LÀ QUỈ NHẬP TRÀNG



Ông Lê xuân Tá, trí thức cộng sản, cựu Phó Trưởng Ban Khoa học và Kỹ thuật Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam có viết : " Sự ngu dốt và sự thấp hèn tự nó không đáng trách và không làm nên tội ác. Nhưng sự ngu dốt và sự thấp hèn mà được trao quyền lực và được cấy vào vi trùng ghen tỵ, thì nó trở thành quỉ nhập tràng. Và con quỉ này, nó ý thức rất mau lẹ rằng cái đe dọa quyền và lợi của nó là sự hiểu biết, trí thức, văn hóa và văn minh. Vì vậy nó đã đánh những thứ này một cách tàn bạo, vô nhân đạo và không thương tiếc." Nhân Văn Giai Phẩm ở Việt Nam là thế. Cách mạng Hồng Vệ Binh ở Trung cộng là vậy. Tuy nhiên, vì là ngu dốt và thấp hèn, nên những thứ này lâu ngày đã trở thành sỏi thận, sỏi mật, sơ gan, cổ chướng trong lục phủ, ngũ tạng của chế độ cộng sản, làm cho chế độ này không ai đánh mà tự chết . «
Suy ngẫm câu nói trên, áp dụng vào giới lãnh đạo cộng sản Việt Nam, bắt đầu từ Hồ chí Minh cho tới con cháu sau này, có người nói họ quả là quỉ nhập tràng. Có đúng không ? Và tại sao vậy ?

I ) Hồ chí Minh, kẻ ngu dốt và thấp hèn, nhưng đưọc trao quyền lực và được cấy vào vi trùng ghen tỵ, nên đã trở thành quỉ.

1) Hồ chí Minh kẻ ngu dốt :

Khi chúng ta nói Hồ chí Minh ngu dốt ở đây, chúng ta không sánh Hồ chí Minh với chúng ta và người dân thường, mà chúng ta so sánh ông ta với những người đồng loại như cụ Phan bội Châu, tướng Tưởng giới Thạch.

Thật vậy, sau khi cướp được chính quyền, lập ra Đệ Tam Quốc Tế Cộng sản, Lénine đổi chiến lược, thay vì chủ trương chiến lược đánh trực tiếp tư bản tại chính các nước của họ ; Lénine chủ trương chiến lược gián tiếp, đánh tư bản từ những nước thuộc địa, qua câu nói : « Chủ nghĩa cộng sản sẽ được thực hiện qua cửa ngõ từ Tân Đề Li qua Bắc Kinh, rồi mới tới Bá linh và Luân đôn. » Chính vì vậy mà Đệ Tam Quốc Cộng sản đã cho người đi dụ những người của những nước thuộc địa trên thế giới và mở ra trường Cộng sản Đông Phương để huấn luyện họ. Việt Nam chúng ta có 2 người tiêu biểu được chiêu dụ vào thập niên 20 là cụ Phan bội Châu và Hồ chí Minh.
Vào những năm đầu của thập niên này, cụ Phan ở bên Tàu và Hồ chi Minh ở bên Pháp. Người của Đệ Tam có gặp cụ, có đưa nội qui của tổ chức này cho cụ đọc, theo một số sử gia thì cụ có nhờ người dịch ra tiếng Hán để cụ đọc. Nội qui gồm 21 điều, trong đó điều 16 và 17 nói rõ rằng bất cứ tổ chức nào vào Đệ Tam thì phải nhất nhất tuân lời tổ chức này, cấp dưới phải tuyệt đối tuân lời cấp trên, phải theo kỹ luật sắt, như chính Lénine đề ra cho đảng Cộng Sản Liên Sô, theo tập trung dân chủ ( centralisme démocratique ). Thực ra tĩnh từ dân chủ ở đây chỉ là để che dấu tính cách tập trung, độc tài, độc đoán của Lénine, của những tổ chức cộng sản ; chứ đã tập trung rồi, thì làm gì có dân chủ. Chính vì sáng suốt nhìn rõ điều này, ý thức rằng nếu theo Đệ Tam Quốc Tế Cộng Sản là phải từ bỏ chủ quyền quốc gia ; cũng như cụ đã nhìn rõ sự sai lầm và nguy hiểm của chủ nghĩa duy vật, khi cụ nói : « Tôi chẳng duy vật, chẳng duy tâm, tôi chỉ duy dân. » ; nên cụ đã từ chối khéo với người của Đệ Tam.

Trong khi đó, thì Hồ chí Minh chưa phân biệt nổi Đệ Tam và Đệ Nhị Quốc Tế Cộng Sản là gì, không biết sự sai lầm, nguy hiểm của chủ nghĩa duy vật, đã ngu dốt, nhắm mắt, nhất nhất đi theo Đệ Tam. Theo Trần dân Tiến, chính là bút hiệu trong nhiều bút hiệu khác của Hồ chí Minh, tác giả của quyển Những Mẫu chuyện về đời hoạt động của Hồ Chủ tịch, thì vào năm 1920, khi dự Hội Nghị Tours, ở Pháp, Hồ chí Minh nghe chữ Pháp chữ được chữ không, người ta bàn về Đệ Nhị và Đệ Tam, nên giữ Đệ Nhị hay bỏ theo Đệ Tam, ông không hiểu gì cả, ông còn chế riễu là không biết có Đệ Nhị Rưỡi hay không. Thế mà vẫn đi theo Đệ Tam. Có phải như vậy là ngu dốt so với cụ Phan bội Châu hay không ?

Người thứ nhì ở Á châu sáng suốt nhìn ra sự sai lầm, nguy hiểm của chủ nghĩa cộng sản, đó là tướng Tưởng giới Thạch, mặc dầu ông là quân nhân ; trong khi đó thì người thầy của ông là bác sỹ Tôn dật Tiên ; và những người đại trí thức như Trần độc Tú, Lý đại Siêu, 2 người chính lập ra Đảng Cộng Sản Tàu vào năm 1921, một người là Khoa trưởng Văn Khoa, người thứ nhì là Quản Thủ Thư Viện Đại học Bắc Kinh.
Vào năm 1923, Tôn dật Tiên ký Hiệp Ước thân thiện với Lénine ; sau đó họ Tôn gửi tay em của mình là tướng Tưởng giới Thạch sang Liên Sô để học, hy vọng thâu nhận được những cái hay ở bên đó để về áp dụng cho Tàu. Theo nguyên tắc, họ Tưởng phải ở bên đó lâu để học ; nhưng chỉ một vài tháng sau, họ Tưởng về. Người ta hỏi ông tại sao ông về sớm, thì ông trả lời : « Tôi không có gì học ở bên đó. » Và ông cắt nghĩa thêm : « Một con người mà không có xương sống, thì suốt đời chỉ năm và bò. Xương sống của một xã hội là giai tầng trí thức và trung lưu. Cộng sản chủ trương đánh chết trí thức và trung lưu ; nên xã hội cộng sản không thể đứng lên được, không thể phát triển được !« Sau này, vào những năm của thập niên 30 và 40, ông phải đương đầu với 2 cuộc chiến, cuộc chiến chống Nhật và cuộc chiến chống cộng sản. Nhiều khi ông chú tâm vào cuộc chiến chống cộng sản hơn. Có người hỏi ông tại sao, thì ông trả lời : « Cộng sản là bệnh trong máu, trong xương tủy. Nhật là bệnh ngoài da. « Chính vì câu nói này mà nhiều người đã hiểu lầm ông và đây cũng là một trong những nguyên do đưa đến chỗ ông thua trận sau này. Nhưng ngày hôm nay, quan sát những hậu quả của chế độ cộng sản sau gần 100 năm qua, suy ngẫm câu nói của ông, người ta mới thấy ông sáng suốt hơn cả Tôn dật Tiên, Trần độc Tú và Lý đại Siêu.

2) Hồ chí Minh con người thấp hèn.

Chúng ta không ai chối cã Hồ chí Minh là con quan. Bố của ông đậu đến phó bảng và làm quan dưới triều đình nhà Nguyễn. Tuy nhiên ông là người nghiện rựơu và vũ phu, hay đánh đập vợ con và cấp dưới. Có người bảo đó là vì lý do gia đình, người khác thì nói vì ông chống Pháp và bất mãn với triều đình . Ở đây chúng ta không đi sâu vào nguyên do. Nhưng có một sự kiện là ông đã đánh chết một người nông dân. Nên ông đã bị trục xuất ra khỏi quan trường, khi Hồ chí Minh đang học năm thứ tư của trường Quốc học Huế, giành cho con quan. Từ lúc này, 2 bố con sống chật vật, lang thang. Sau đó Hồ chí Minh xin đi làm bồi dưới một cái tàu liên lục địa của Pháp, đi tất cả các lục địa, sau đó sống ở Anh, rồi ở Pháp, ở Anh thì làm nghề quét đường, phụ bếp, rửa chén trong một hotel ; ở Pháp thì được cụ Phan chu Trinh giúp đỡ dạy cho nghề rửa hình ; nhưng sống cũng rất chật vật. Ở đây chúng ta không chê nghề nào, vì các cụ đã dạy : « Nhất nghệ tinh, nhất thân vinh. » , « « Chỉ có người xấu, chứ không có nghề xấu. » Tuy nhiên, chúng ta phải khách quan mà công nhận rằng có những nghề thấp hèn và có những nghề cao quí. Hồ chí Minh, vì hoàn cảnh, đã phải làm những nghề thấp hèn. Có lẽ vì hoàn cảnh này đã biến họ Hồ thành một người hận đời, chai đá, nhắm mắt đi theo Đệ Tam Quốc Tế Cộng sản, mặc dầu chưa phân biệt nổi Đệ Nhị và Đệ Tam là gì như chính lời ông thú nhận..
Bảo Đại đã nhận xét về Hồ chí Minh như sau : « Quả nhiên đây là một tay đại hề, đóng kịch rất giỏi. Khi thì đạo mạo như cha già, khi thì thân thiết, rồi lại ẻo lả, yếu mềm hay nghiêm trang, trịnh trọng ; nhiều khi trào lộng mỉa mai. Người Hoa Kỳ, Sainteny và chính cả tôi, lúc đầu gần ông ta, đều tự lừa chính mình vì lầm hay bị ông ta lừa…. Nhưng nay tôi đã biết rõ ai ở trước mặt tôi rồi : một chiến binh cộng sản, một kẻ đã chai đá sau 30 năm chiến đấu, bị Đệ Tam quốc Tế trói buộc hoàn toàn, một con người đầy thủ đoạn. Thừa khả năng chịu đựng, dám tất cả mọi sự gian manh, quỉ quyệt, lọc lừa … và bất nhân đến chỗ tàn bạo. « ( S. M. Bao Đại – Le Dragon d’Annam – trang 156+157 – Edition Plon – Paris – 1980)

Quả thật đây là một con quỉ, có thể hiện hình dưới bất cứ dạng nào, giết người không gớm tay, miễn sao là đạt được tham vọng của mình.


3) Con người ngu dốt và thấp hèn Hồ chí Minh được trao quyền lực và được cấy vào vi trùng ghen tỵ là lý thuyết Mác Lê ; nên đã trở thành quỉ nhập tràng

Đi theo Đệ Tam Quốc Tế Cộng sản, nhưng chưa hiểu Đệ Nhị va Đệ Tam là gì, Hồ chí Minh được Liên Sô thâu nạp và huấn luyện ở trường Cộng sản Đông Phương, với mục đính là tạo những kẻ nói dối, sách động quần chúng, lén lút tổ chức phá hoại. Để được vào học, không cần một trình độ gì ngoài việc có 2 chứng chỉ làm việc 2 năm ở một hãng xưởng.
Bài học đầu tiên của trường là nói dối, học viên phải tự chế ra 3 phiếu lý lịch khác nhau, phải học thuộc lòng và tùy cơ xử dụng. Chương trình học có một phần nhỏ là học về phong trào cộng sản và lý thuyết Mác Lénin ; còn phần lớn là học về tổ chức khủng bố, phá hoại ; chứ không phải học về xây dựng, kinh bang tế thế, làm thế nào để dựng quốc, kiến quốc, làm thế nào để dân giàu nước mạnh. Người ta có thể nói vấn đề này bắt đầu ngay từ lý thuyết của Marx, chỉ nói nhiều về việc chỉ trích chủ nghĩa tư bản ; nhưng ít thấy nói đến việc sau khi lật đổ tư bản rồi, thì làm thế nào để xây dựng chế độ cộng sản.

Được huấn luyện và đào tạo như vậy, Hồ chí Minh ngồi chờ để được trao quyền. Thời cơ đó đã đến. Đó là thời kỳ sau Đệ Nhị Thế Chiến, Hồ chí Minh đã được Đệ Tam Quốc Tế Cộng Sản gửi về, cướp chính quyền, như Lénine đã được Bộ Tham Mưu Đức chở từ Thụy Sỹ về Nga, trong một chuyến xe lủa bọc sắt, để đảo chính chánh quyền Kérenski lúc bấy giờ.
Ngày 19/8/1945, lợi dụng cuộc biểu tình của công chức Hà Nội, đảng Cộng sản đã chà trộn người vào trong cuộc biểu tình, nổi lên cướp một vài công sở lúc đầu, sau đó cướp chính quyền. Ngày 2/9/1945, Hồ chí Minh đọc « Bản Tuyên Ngôn Độc lập « tại hội trường Ba đình. Trên thực tế, Hồ chí Minh đã làm hành động đuổi hổ cửa trước và dẫn báo vào cửa sau, chính thức đặt nước Việt Nam dưới gông cùm cộng sản, biến nước Việt Nam thành bãi chiến trường cho cuộc tranh hùng tư bản - cộng sản, đưa dân Việt từ cuộc chiến tranh này tới cuộc chiến khác, cuộc chiến 1946 – 1954, cuộc chiến 1954 – 1975, chiến tranh với Căm Bốt 1978, chiến tranh với Trung Cộng 1979.

Ngoài ngoại chiến, Hồ chí Minh còn nhập cảng lý thuyết Mác Lê, chủ trương bạo động lịch sử, đấu tranh giai cấp, một lời kêu gọi nội chiến triền miên, gây ra cảnh con đấu bố, vợ tố chồng, bạn bè tìm cách sát hại lẫn nhau. Đây là một con vi trùng ghen tỵ, đã được cấy vào con người ngu dốt và thấp hèn Hồ chí Minh, rồi lại được trao quyền lực, nên nó đã trở thành quỉ, chỉ nghĩ đến tham vọng của nó, không nghĩ gì đến quyền lợi của người khác, của quốc gia dân tộc. Chính vì vậy mà dân tộc Việt bị triền miên đau khổ, di cư từ Bắc vào Nam, bỏ nước đi cả triệu người, để chạy trốn loài quỉ đỏ. Dân tộc Việt đã trải qua bao cuộc đô hộ, đô hộ Tàu, đô hộ Pháp, đô hộ Nhật ; nhưng chưa bao giờ lầm than bằng đô hộ của thời quỉ đỏ cộng sản.


I I ) Con cháu Hồ chí Minh như Đỗ Mười, Lê đức Anh, Nông đức Mạnh cũng ngu dốt và thấp hèn, nhưng cũng được trao quyền lực và được cấy vào vi trùng ghen tỵ, nên tiếp tục là quỉ.

Sau khi Hồ chí Minh chết, con cháu họ Hồ cũng chỉ là những kẻ ngu dốt và thấp hèn, nhưng được trao quyền lực và được cấy vào vi trùng ghen tỵ, nên tiếp tục là quỉ, từ Lê Duẫn, Đỗ Mười, Lê đức Anh và Nông đức Mạnh. Đỗ Mười là một anh thợ thiến heo, học chưa qua khỏi lớp ba trường làng. Lê đức Anh, trình độ không rõ, chỉ là anh cai phu ở đồn điền cao su, còn tiếp tay thực dân Pháp đánh đập anh chị em phu phen. Nông đức Mạnh thì có học, nhưng học về lâm sản, đốn cây, xẻ cây trong rừng, chứ không phải học về kinh bang tế thế, làm thế nào cho dân giầu, nước mạnh, bố mẹ thì không biết là ai ; hay biết nhưng dấu diếm. Những con người ngu dốt và thấp hèn này, vẫn được trao quyền lực và vẫn được cấy vào vi trùng ghen tỵ là lý thuyết Mác Lê. Theo Lời Mở Đầu của bản Hiến Pháp hiện hành cộng sản Việt Nam : « Lý thuyết Mác Lê là ánh sáng soi đường của chế độ. « Chính vì vậy mà đất nước chúng ta tiếp tục bi điêu tàn, dân chúng ta tiếp tục lầm than.

Để hết cảnh đọa đày này, dân tộc Viêt hãy can đảm đứng lên đấu tranh ; vì bất cứ một cuộc cứu rỗi nào cũng bắt đầu bằng cuộc tự cứu, « Hãy giúp anh, rồi Trời sẽ giúp anh sau .« Ai cập thì có câu trâm ngôn : « Để cho người ta có thể cứu anh khỏi bờ vực thẳm ; thì anh cũng phải có can đảm bám chặt vào sợi dây người ta thả xuống để cứu anh !«

Paris ngày 10/06/2007

Chu chi Nam

Aucun commentaire: