dimanche 8 juillet 2007

Tin tặc và sự thật

Minh Võ
--------------------------------------------------------------------------------

Ngày cuốn hồi ký Lớn Lên Với Đất Nước của Vy Thanh do nhà xuất bản Sự Thật Thật xuất bản ra mắt ở Quận Cam cũng là ngày tin tặc tấn công Đàn Chim Việt Online lần thứ 2 trong vòng một tuần lễ. Sự trùng hợp khiến tôi nhớ lại những chuyện ngày xưa liên hệ đến chuyện ngày nay.

Chắc ít bạn trẻ ở bên Nga ngày nay biết rằng thời còn mồ ma Stalin ở Liên Xô cũ có 2 tờ báo quan trọng nhất là tờ Isvestia (Tin Tức) và tờ Pravda (Sự Thật). Lúc ấy dân Nga thường nói nhỏ với nhau: Trong Pravda không có Isvestia. Còn trong Isvestia thì không có Pravda. Hai câu này muốn hiểu là trong tờ Pravda không có tờ Isvestia, và trong tờ Isvestia thì không có tờ Pravda cũng được. Nhưng như vậy thì là “vérité De La Palice” (ngớ ngẩn). Nói chỉ để cười cho vui theo kiểu chơi chữ dí dỏm. Mà hiểu là trong tờ Pravda không có tin tức, còn trong Tin Tức (Isvestia) thì không có sự thực, (toàn chuyện dối trá) cũng được. Và đó mới chính là ý nghĩa của lời người dân Nga. Sự kiện này nói lên một điều là cái chuyện bịa đặt, nói dối đã thành nếp sống của người Cộng Sản.


Trong tờ Pravda không có tin tức, còn trong Tin Tức (Isvestia) thì không có sự thực
Nguồn: wikimedia.org
--------------------------------------------------------------------------------

Ở Hà Nội trước đây có một nhà xuất bản cũng bắt chước Liên Xô lấy tên là SỰ THẬT. Có lẽ vì ai cũng biết sự thật của CS là sự thật giả, cho nên ngày nay khi tác giả Vy Thanh muốn dùng hai chữ Sự Thật để đặt tên cho nhà xuất bản ông đã phải thêm vào tính từ THẬT ở sau, thành Sự Thật Thật, để nhân dân trong nước, từng quen với nhà xuất bản Sự Thật của CS, khỏi ngộ nhận. Nhu cầu phân biệt sự thật thật với sự thật (giả), quả tình chỉ có trong thời buổi xã hội chủ nghĩa này, (xhcn = xạo hết chỗ nói). Chuyện khó tin mà có thật.

Nếp sống giả dối, nói một đàng làm một nẻo đã khởi sự từ sự kiện ông Hồ Chí Minh tuyên bố giải tán đảng CS ngày 11/11/1945. Trong thực tế đảng đó vẫn tồn tại, sinh hoạt đều đặn, càng ngày càng kết nạp thêm đảng viên, số đảng viên không ngừng tăng nhanh từ con số vài ngàn ban đầu lên đến gần trăm ngàn khi nó biến dạng thành đảng Lao Động ngày 3 tháng 3 năm 1951. Và đến năm 1960 (ngày 3 tháng 2), thì ông Hồ đã không thèm giấu nữa mà tuyên bố trắng ra là đảng ta đã 30 tuổi! Nếu nó đã thực sự giải tán để biến thành hội Nghiên Cứu Mác-xít thì sao nó lại được 30 tuổi vào năm 1960. Giấu đầu hở đuôi là vậy.

Những điều gian dối tiếp diễn liên tục từ 1945. Cũng ông Hồ đã nói dối toàn dân và đánh lừa dư luận thế giới bằng cuốn sách mỏng 168 trang, nhan đề Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ Chủ Tịch dưới bút hiệu Trần Dân Tiên (xuất bản và dịch ra tiếng Pháp, đưa ngay sang Ngưỡng Quang, thủ đô Miến Điện để dịch ra tiếng Anh rồi xuất bản năm 1948), trong đó ông tự phong mình là người yêu nước, là “cha già dân tộc”. (Trần Dân tiên, tức Hồ Chí Minh nói dối rằng toàn dân gọi ông là “Cha Già Dân Tộc”. Lúc ấy nhân dân chưa mấy người biết nhiều về thân thế của ông.) Ông còn núp dưới bút hiệu TDT để tự khen mình là khiêm nhường, không muốn viết về mình. Khiêm nhường hay kiêu ngạo và cực kỳ gian dối?

Noi gương ông, cán bộ CS, núp dưới danh hiệu mặt trận Việt Minh đã thi nhau nói dối, đến độ trong giữa thập kỷ 40 nơi nơi trong nước đã xuất hiện sự so sánh đầy ý nghĩa thực tiễn: “Nói dối như Vẹm”. Vẹm là phát âm của 2 chữ VM, viết tắt của Việt Minh. Bằng cách nói dối trắng trợn với mục đích tuyên truyền người CS đã làm cho tuyên truyền, vốn là một khoa học về chiến tranh ý thức hệ, trở thành đồng nghĩa với nói dối. Tiếc thay!

Cũng chính vì sự gian dối, nói một đàng làm một nẻo mà phát sinh câu nói của một nhà lãnh đạo miền Nam (tổng thống Nguyễn Văn Thiệu): “Đừng nghe những gì CS nói, mà hãy nhìn những gì CS làm” .

Trên nửa thế kỷ đắm chìm trong giả dối. Truyền thống, văn hóa, ngôn ngữ của Việt Nam đã biến đổi đến không còn nhận diện được nữa. Không còn biết phân biệt đâu là chân đâu là giả! Dường như ở đâu người ta cũng đóng kịch với nhau.

Sở dĩ tác giả Vy Thanh, một cựu cán bộ trí vận cao cấp phản tỉnh, đã phải xuất bản sách của mình dưới cái tên Sự Thật Thật là vì trong hồi ký của mình ông đã vén màn bí mật cho độc giả thấy Sự Thật viết hoa trong chế độ CS. Vào thời ông còn niên thiếu, ông đã được chứng kiến những vụ giết người dã man rùng rợn đến độ ngày nay nhớ lại ông vẫn còn ghê rợn. Nếu không do chính mắt thấy tai nghe, thì không thể nào tin được đó là sự thật. Ông đã nói về việc CS giết Đức Huỳnh Phú Sổ, giáo chủ Phật Giáo Hoà Hảo, và vô số đạo hữu Phật Giáo Hoà Hảo. Chính mắt ông đã chứng kiến vụ xử bắn em ruột của Đức Hùynh Phú Sổ và con của một tướng lãnh Hoà Hảo là Trần Văn Soái, thường được gọi là Năm Lửa.

Chính vì sợ sự thật, sợ những tin tức chính xác được loan tải trên những mạng lưới thông tin điện tử gần đây, nhất là kể từ khi có chiến dịch “Góp Ý”, rồi sự ra đời của Tuyên Ngôn Dân Chủ Tự Do 8406, nhóm Tin Tặc mà ai cũng đóan được nguồn gốc từ đâu, đã điên cuồng dùng mọi kỹ thuật tinh vi để đánh phá những cơ quan thông tin đại chúng có ảnh hưởng lớn đối với độc giả trong nước này.

Trong số nạn nhân của sự tấn công phá họai này, chỉ bằng vào những gì cá nhân tôi biết, ngoài Đàn Chim Việt bị tấn công hai lần (1), còn có Người Việt Online, và Việt Nam Exodus. Ai cũng biết Người Việt là nhật báo lớn nhất và nhiều độc giả nhất ở Hải Ngọai. Việt Nam Exodus thì mới ra chưa được bao lâu phạm vi hoạt động và ảnh hưởng chưa thể nào sánh với Đàn Chim Việt, và Người Việt Online được. Cả Người Việt lẫn Việt Nam Exodus thì lại không có được phần tham gia ý kiến và thảo luận trên mạng, như Đàn Chim Việt. Nhưng VN Exodus đã kéo chú ý của độc giả, và thính giả, bằng những tài liệu mới được phát giác và công bố, và có phần âm thanh, phát đi tiếng nói của những chứng nhân quan trọng, như bà Mỹ Dung, tức Dung Krall, ái nữ của cựu đại sứ của Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà tại Liên Xô, rồi tại Pháp là Đặng Quang Minh, hay của bạn ông này là tác giả Vy Thanh nói trên. Đáng chú ý hơn nữa là suốt mấy tháng nay, Việt Nam Exodus còn cung cấp cho độc giả những chứng từ lấy từ chính những văn bản gốc của các người CS, để chứng minh ông Hồ Chí Minh không phải là người yêu nước.

Đàn Chim Việt bị tấn công có lẽ cũng vì lý do tương tự. Trong nhiều tháng qua Đàn Chim Việt đã đưa lên mạng những bài viết nhắm thẳng vào tử huyệt của chế độ là thần tượng Hồ Chí Minh. Trong phần trao đổi ý kiến, những cán bộ CS vào đọc Đàn Chim Việt đã hốt hoảng la lên: đề tài quá cũ rồi, nhắc lại làm gì cho nhàm! Nhưng thực sự họ kinh sợ đến chết. Nếu thần tượng Hồ Chí Minh sụp đổ, thì lập tức giới trẻ trong nước sẽ hàng hàng lớp lớp đứng lên sau lưng các chiến sĩ Dân Chủ Tự Do và kéo theo lớp quần chúng đông đảo đòi Tự do Dân Chủ và bầu cử tự do, tẩy chay bầu cử theo kiểu đảng cử dân bầu...

Những kẻ sợ tự do dân chủ càng đánh càng phá các phương tiện truyền thông đại chúng chuyên trình bày cho thính chúng, độc giả, và nhân dân trong nước những sự thực bị vùi lấp dưới lớp thời gian đầy bụi bặm của gian dối xảo quyệt, thì càng chứng tỏ sức mạnh và tác dụng của truyền thông đại chúng, nhất là truyền thông điện tóan.

Sự việc Đàn Chim Việt bị tấn công lần thứ hai chỉ một ngày sau khi đăng ý kiến của nhà báo Bùi Tín, cám ơn độc giả đã đọc ông, trong đó ông khẳng định, yêu nước theo kiểu của ông Hồ Chí Minh thì thà đừng yêu nước còn hơn. Ông viết, nguyên văn:


“Tôi nói: nhầm lẫn của ông Hồ về đường lối, về học thuyết đấu tranh, chọn cho một đảng, cho một nước kéo dài 70 năm, dẫn đến chiến tranh, tang thương, tàn phá, chia rẽ, tụt hậu, hậu quả thật kinh hoàng..., mà người lãnh đạo đến nay vẫn còn chưa tỉnh! “yêu nước” như thế thì tệ hại gấp triệu lần thà như không yêu nước!

“Trên thực tế, đây là Tội Ác viết hoa, là tội ác nhân lên triệu triệu lần.”


Sự việc này cho thấy những lời lẽ có tình có lý ở một bài trước của ông (“tâm tình với bạn trẻ trong nước về ông Hồ Chí Minh”) trong đó ông viết, ông nghĩ ông Hồ cũng yêu nước theo kiểu của ông ta, theo hoàn cảnh và tâm tình của ông ta... đã gây được cảm tình của độc giả trẻ, chưa hiểu rõ về ông Hồ. Rồi chỉ sau khi đã gây được cảm tình của giới trẻ, ông mới lên tiếng nói rõ hơn, rằng “yêu nước” theo kiểu của ông Hồ là tội ác!

Người CS rất sành về tuyên truyền chính trị là môn mà ông Hồ đã học và dậy ở trường Stalin, cũng còn gọi là trường lao động Đông Phương, và chỉ một mình ông là người Á Đông được theo học ở trường đại học Lênin. Trong gần 5 năm học tại đây chẳng những ông học về tuyên truyền mà còn về tình báo gián điệp, và mọi chiến lược chiến thuật du kích chiến, những chiến thuật, kỹ thuật xâm nhập, lũng đọan, thao túng, tranh đấu tại nghị trường, cũng như trên các diễn đàn chính trị, tại các cuộc hội thảo về chính trị, kinh tế, giáo dục văn hóa v.v...Ông Hồ đã dậy lại cho các đồ đệ thân cận nhất của ông hồi còn ở Hoa Nam. Ông còn giói thiệu họ vào trường Hoàng Phố của Trung Hoa Quốc Dân Đảng (hồi ấy đang theo đuổi chính sách thân Nga dung Cộng), rồi trường Quân Chính Diên An của Mao Trạch Đông.

Vì tuyên truyền là vũ khí chủ sóai của CS, nên họ không muốn để cho bất cứ đối phương nào sử dụng vũ khí này hơn họ.

Họ có tới 600 tờ báo. Nhưng chỉ một tờ dành cho tư nhân ngoài đảng họ cũng không dám cho. Vì họ tự biết họ đang ở thế yếu, tức thế nói dối, thế bưng bít, thế độc quyền. Để cho một tờ tự do xuất hiện chẳng khác nào tự xiết cổ mình. Vì thế mà khi nhóm linh mục Chân Tín, Phan Văn Lợi và một số nhà dân chủ tự do ... ra tờ Tự Do Ngôn Luận, mà không xin phép, bất chấp mọi hiểm nguy, chúng tôi đã ví von rằng linh mục Chân Tín định siết cổ Đảng ta. Dĩ nhiên định hay muốn là một chuyện, còn có làm được không thì còn phải nhờ vào sự tán thành, ủng hộ, hưởng ứng của nhân dân, nhất là giới trẻ.

Cho nên khi ông Bùi Tín, dùng cái chiêu thức lấy lòng giới trẻ còn chưa hiểu đời, chưa biết được mưu sâu của “đảng ta”, rồi sau đó nói rõ cho họ biết cái kiểu “yêu nước” của ông Hồ là tội ác viết hoa, thì Hà Nội thất kinh! Không thể để cho Đàn Chim Việt tiếp tục đăng những luận điệu “sát cộng” như thế này được.

Thiết tưởng, đứng về phương diện tuyên truyền mà nói, thì những bài của Trần Mạnh Hảo (góp ý), phê bình chỉ trích chủ nghĩa Mác, hay của những Lê Nhân, Nguyễn Thái Hoàng, Nguyễn Thái Bình, Võ Quế Dương... mạt sát ông Hồ Chí Minh, hay, và nhất là, sách của Hoàng Quốc Kỳ, Việt Thường đối với Hà Nội, không đáng sợ bằng những lời dịu ngọt theo kiểu mật ngọt chết ruồi của Bùi Tín, và của những tác giả nghiên cứu thận trọng. Những người này viết và nói có tình có lý, một cách công bình, khách quan, những gì tốt nói tốt, những gì xấu nói xấu, không ngần ngại khen ông Hồ là ngừời có chí, có tài, được rèn luyện đến nơi đến chốn về mọi mặt kỹ thuật chính trị, mà các nhà lãnh đọao các đảng phái quốc gia thực sự yêu nước không có được. Nhưng chỉ tiếc một điều là ông Hồ đã dùng những ưu điểm đó vào việc giết hại đồng bào cho một chủ nghĩa phi nhân, một học thuyết không tưởng, chứ không phải vì lý tưởng dân tộc. Quan trọng là những bằng chứng xác thực không thể chối cãi để chứng minh điều sau cùng này.

Ngày nay Hà Nội đã biết rõ cái độc quyền báo chí của họ khó giữ được nguyên vẹn. Vì ngoài báo in còn báo nói, báo điện tử trên mạng. Nếu không dựng lên những bức tường lửa, nếu không đánh phá liên tục các mạng có uy tín, thì những báo điện tử này sẽ thay đổi được tâm trạng giới trẻ ở trong nước, và đến lúc đó thì không có phương cách gì chống đỡ cho chế độ được nữa.

Tóm lại, sở dĩ tin tặc tấn công, đánh phá các báo điện tử là vì Hà Nội khiếp sợ sự thật thật, là cái sẽ toàn thắng sự giả dối, mệnh danh là sự thật (giả).

Trước khi kết thúc, chúng tôi mạo muội cầu mong các cơ quan truyền thông cùng chung một lý tưởng tự do dân chủ và muốn giải thế chế độ thối nát hiện nay bằng một chế độ dân chủ tiến bộ, sẽ hiểu rõ ưu điểm và sức mạnh của báo điện tóan để cùng chung sức bảo vệ phương tiện truyền thông mới mẻ và hữu hiệu này, phát triển nó, tổ chức nó thành một hệ thống quy mô rộng lớn hòng đối phó với những bức tường lửa và sự đánh phá vô trách nhiệm, bỉ ổi và phi pháp này.

Cũng hy vọng rằng trong tương lai, báo điện toán sẽ không chỉ nhắm phê bình chỉ trích những sai trái, tội lỗi của chế độ hiện hữu mà còn quy tụ một số đông các nhà chuyên môn về các vấn đề chính trị, ngọai giao, công pháp quốc tế, vấn đề tổ chức công quyền theo thể chế dân chủ, cũng như một loạt những vấn đề kinh tế, giáo dục, văn hóa, xã hội khác cần thiết phải tiên liệu cho một chế độ hậu CS tương lai. Mong lắm thay!

Nam Cali 06/06/06


Copyright © 2006 DCVOnline

--------------------------------------------------------------------------------
DCVOnline: (1) Trong gần hai tuần, từ ngày 26/5 đế 6/6/2006, tin tặc đã tấn công phá hoại DCVOnline rất nhiều lần. Khi vẫn còn kẻ thù của cuộc vận động dân chủ, những kẻ khiếp sợ tự do báo chí, sợ sự thật, thì DCVOnline vẫn còn có thể tiếp tục bị tấn công phá hoại.

DCVOnline sẽ vượt mọi khó khăn để có mặt với bạn đọc toàn cầu trong vai trò truyền thông độc lập.

http://www.danchimviet.com/php/modules.php?name=News&file=article&sid=१८७५
http://phungmai871.blogspot.com/2007/06/lng-yu-nc-ca-h-ch-minh.html

Aucun commentaire: